Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

TÔI LÀ XIỀNG XÍCH CỦA MẸ TÔI - Chương 01

Cập nhật lúc: 2024-09-08 19:22:52
Lượt xem: 436

Mẹ tôi nói rằng sự ra đời của tôi là cách bà nội dùng để hạn chế tự do của bà ta.

 

Mẹ tôi có thể thức đêm chăm sóc con mèo cưng khi nó bị bệnh, nhưng khi tôi ốm bà ta lại không muốn đưa tôi đi bệnh viện.

 

Khi tôi mới ba tháng tuổi, tôi đã phải nằm viện một tháng vì dị ứng với lông mèo.

 

Mẹ tôi không những không đuổi con mèo đi, mà còn đưa tôi về quê.

 

Bà nói: "Mày chính là xiềng xích của tao. Tao không thể cho mày tình yêu mà mày muốn, các người ai cũng đừng hòng dùng đạo đức ép buộc tao."

 

Khi còn nhỏ, tôi không hiểu tại sao mẹ lại không thích tôi. Tôi đến thế giới này cũng đâu phải mong muốn của tôi đâu?

 

Khi lớn lên, đối mặt với lời xin lỗi muộn màng của mẹ, tôi mới nhận ra rằng có những thứ không thể cưỡng ép được.

 

———

1

 

Mẹ tôi luôn nói rằng sự ra đời của tôi là kết quả của sự ép buộc từ bà nội.

 

Bà vốn là người yêu tự do, chỉ muốn sống cuộc sống đôi lứa với cha tôi, kết hôn bảy năm nhưng vẫn không muốn có con.

 

Bà nội bị té ngã ở quê, từ dạo đó sức khỏe trở nên không tốt. Tâm nguyện trước khi nhắm mắt của bà là hy vọng có thể nhìn thấy nhà lão Lý đón thêm thành viên. 

 

Nhưng mẹ tôi không muốn có con, bà nói tình yêu của cha tôi chỉ có thể dành cho một mình bà, vậy nên bà đã từ chối yêu cầu của bà nội.

 

Bà nội thấy mẹ kiên quyết, chỉ còn cách năn nỉ con trai mình. Nhưng cha yêu mẹ, không muốn bà làm điều mình không thích, nên chỉ im lặng chịu áp lực.

 

Nhìn cha ngày càng mệt mỏi, cuối cùng mẹ tôi cũng không đành lòng.

 

Mẹ nhượng bộ, đồng ý mang thai và sinh ra tôi.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/toi-la-xieng-xich-cua-me-toi/chuong-01.html.]

Khi mang thai, mẹ tôi nhìn thấy cơ thể mình ngày càng nặng nề, các vết rạn da ngày càng thâm đen, cảm xúc trở nên mất kiểm soát, bà bật khóc.

 

Bà bắt đầu trở nên cáu kỉnh, dễ tức giận, tuyệt thực, còn đập phá tất cả mọi thứ trong nhà.

 

Mọi người trong nhà đều sợ hãi, bà nội khóc nhưng không biết phải làm gì, cứ liên tục khuyên mẹ tôi: "Mỗi người phụ nữ mang thai đều phải trải qua điều này, con không ăn uống thì đứa trẻ trong bụng sẽ bị ảnh hưởng, cơ thể con cũng không chịu nổi.”

 

Những lời này không thể nghi ngờ là đã chạm đến nỗi đau của mẹ tôi, bà ta khóc nức nở, thậm chí còn leo lên ban công, dùng việc tự tử để ép bà nội xin lỗi.

 

Bà nội sợ đến suýt ngất xỉu, ngay lập tức gọi điện thoại cho cha.

 

Khi cha về đến, mẹ ngồi một mình trên ban công, lớn tiếng khóc: "Nếu không phải vì các người ép tôi, làm anh ấy buồn rầu đến độ mất ngủ thì làm sao tôi có thể đồng ý sinh con!”

 

“Vì đứa trẻ này mà tôi không còn là chính mình nữa, tất cả đều tại các người, các người đã hủy hoại cuộc đời tôi, các người còn có tư cách gì mà khuyên tôi!”

 

Lúc đó bà nội mới hiểu được, bà đã thật sự sai lầm.

 

Ngày hôm đó, cảm xúc của mẹ mất kiểm soát đến mức bà ta ngất xỉu, vỡ ối sớm.

 

Tôi đã được đưa đến bệnh viện cấp cứu ngay trong ngày, suýt chút nữa thì không qua khỏi.

 

Tôi sinh ra trong hoàn cảnh như vậy, không được mọi người mong đợi, ngoại trừ bà nội và ông nội, những người khác đều cực kỳ ghét tôi.

 

Cha thậm chí còn không thèm nhìn tôi lấy một cái, đã lập tức đi chăm sóc mẹ.

 

Vì sinh non, ngay từ khi sinh ra tôi đã phải nằm trong lồng ấp, chân chỉ to bằng ngón tay của người lớn, còn bị cắm kim truyền, trông rất tội nghiệp.

 

Bà nội gầy gò đứng bên ngoài lớp kính nhìn tôi, nước mắt tuôn rơi: "Con à, là bà nội đã có lỗi với mẹ con, tất cả đều là lỗi của bà, ông trời không nên để con gánh chịu sai lầm của bà…”

 

Khi xuất viện, chỉ có bà nội bế tôi về nhà. Bà đặt tên tôi là Triều Dương, hy vọng cuộc đời tôi sẽ suôn sẻ như mặt trời mọc.

 

Ngày đầu tiên trở về nhà, con mèo mà mẹ tôi nuôi dường như biết rằng gia đình này không chào đón tôi, nó hướng về phía tôi gào như điên.

Loading...