Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tôi Là Cô Gái Miệng Quạ - Chương 8

Cập nhật lúc: 2024-10-12 00:54:36
Lượt xem: 259

25.

Lục Tử Kiên lại bỏ đi sau khi thả một câu nói chẳng rõ ràng gì cả.

Lần này, anh ấy kéo theo cả vali mà đi.

Sau đó, xe cứu thương và cảnh sát đến, mang theo cô bồ nhí đang bị thương nặng. Chờ đợi cô ta sẽ là sự trừng phạt của pháp luật.

Bối Thanh Nhã tiết lộ cho tôi một vài chuyện.

"Đừng có nghĩ là tôi cấu kết với cô ta nhé. Tôi chỉ định gửi cho cô một gói hàng thối, rồi bôi nhọ cô lên bảng thông báo của trường rằng cô là tiểu tam thôi. Mấy việc quá đáng hơn thì tôi không dám làm đâu."

"Nhà anh ấy có chuyện gì à?" tôi hỏi.

Bối Thanh Nhã châm chọc: "Chuyện xấu nhà người ta thôi. Tôi không phải loại nhiều chuyện đâu, cô nghĩ mình là ai chứ? Mau thu dọn đồ đạc đi, hiện tại chủ nhà không có ở đây đâu."

Tôi nhìn Bối Thanh Nhã, phát hiện cô ấy béo lên: "Cô chắc tăng ít nhất mười cân rồi nhỉ? Eo sắp nổ tung rồi kìa."

Bối Thanh Nhã hốt hoảng che bụng và eo.

"Cô mà còn chọc tôi nữa, tôi sẽ nguyền rủa cô béo thêm hai mươi cân nữa, biến đi!" Tôi vừa dứt lời, Bối Thanh Nhã hét lên một tiếng rồi quay người chạy thục mạng, biến mất khỏi tầm mắt tôi.

26.

Tôi đã dọn dẹp nhà Lục Tử Kiên thật sạch sẽ, để tránh lãng phí đồ ăn, tôi gói hết mang về.

Nhìn quanh căn nhà được trang trí bằng sắc đỏ truyền thống, tôi nhớ lại từng khoảnh khắc trong nửa tháng qua.

"Ừm, cũng vui đấy chứ." Tôi tự nhủ.

Xem như hoàn thành nhiệm vụ rồi rút lui vậy!

Miệng nói vui đấy, nhưng trong lòng rơi lệ.

🍀 Mấy bà yêu thương thì Follow kênh Cám tại FB: "Cam Sắc Cám" và "Đại Bản Danh Nhà Cám" nha 💗

Điều này không hợp với tính cách của tôi chút nào!

Tôi quay về nhà mình, nói với mẹ rằng đã hòa giải với  người ta, còn ăn một bữa thịnh soạn, bởi vì đồ ăn thừa rất nhiều rất lãng phí nên đã gói đem về.

Mẹ tôi khen tôi là đứa trẻ biết quý trọng lương thực, nhưng dặn dò sau này phải tuân thủ luật giao thông, đừng để xảy ra tai nạn.

Lần này may mắn, không có chuyện gì lớn, nếu không thì tôi mất mạng rồi.

Tôi không dám nói thật với mẹ.

Không chỉ thân xác, mà cả trái tim và linh hồn tôi cũng bị lấy đi mất rồi.

Nhiều ngày trôi qua mà tôi vẫn không có tin tức gì từ Lục Tử Kiên.

Tôi dần nhận ra rằng, mình không phải chỉ thích mỗi gương mặt của Lục Tử Kiên.

Nhưng tôi không phải kiểu con gái yêu đương não tàn, sẵn sàng từ bỏ tất cả chỉ vì tình yêu.

Không có đàn ông, ngày mai mặt trời vẫn mọc như thường.

Cuộc sống vẫn tiếp diễn thôi.

Chẳng mấy chốc, trường học đã bắt đầu học lại.

Tôi không thể chờ đợi được nữa mà lao ngay vào cổng trường.

Ba ngày sau.

Tôi thề là tôi không cố ý hỏi thăm Lục Tử Kiên đâu, thật sự chỉ là tiện miệng hỏi khi đi ngang qua tòa nhà Quản trị thôi.

Kết quả là, Lục Tử Kiên đã nộp đơn du học và đã rời đi từ trước.

Tôi đơ người, đầu óc hoàn toàn trống rỗng.

Sau khi đơ cả nửa ngày, tôi mở WeChat của Lục Tử Kiên, gửi ngay một tin nhắn thoại: "Nghe nói anh đi du học rồi, chúc anh thành công rực rỡ, tạm biệt."

Gửi xong tôi liền chặn WeChat và số điện thoại của anh ta ngay lập tức.

Tức c.h.ế.t tôi rồi!

Dù gì cũng từng là bạn cùng phòng có nhau lúc hoạn nạn, vậy mà đi du học chẳng nói lấy một lời, có quá đáng không cơ chứ?

Tôi ngồi trong căn tin, húp canh và ăn thịt như bị bỏ đói, dùng đồ ăn để làm dịu đi cơn giận dữ.

Tôi chỉ bực mình vì ai đó quá vô tình thôi, chứ không phải buồn đâu.

Như tôi, vừa xinh đẹp vừa tài giỏi, là đại mỹ nhân mà, thiếu gì người đẹp trai theo đuổi đâu.

Đau lòng à? Không, đó không phải đau lòng, chỉ là phấn khích vì sắp tìm được một người đẹp trai và tốt hơn thôi.

"Vị Vị, cậu khóc à?" Cô bạn ngồi đối diện nhìn tôi ngạc nhiên, "Biết cậu gần bốn năm rồi mà lần đầu thấy cậu khóc đấy, bị đá à?"

"Nói bậy, là do đồ ăn ngon quá mà khóc thôi, cậu không hiểu đâu." Tôi vừa nói vừa nghẹn ngào.

Cô bạn cố thử một miếng đồ ăn của tôi, rồi nhăn mặt tự hỏi, "Có ngon đến mức đó sao?"

Thật ra chỉ có lần này là tôi khóc vì đồ ăn trong căn tin.

Sau đó, tôi vẫn tiếp tục sống như thường, vẫn là người cười to nhất ký túc xá.

Nhưng mỗi ngày, tôi đều ngồi thẫn thờ nhìn về một hướng nào đó một lúc.

Theo cách bạn cùng phòng mô tả, "Linh hồn đã bay mất, chỉ còn lại thân xác ngồi thừ ra thôi."

27.

Nửa năm sau.

Không ngờ Bối Thanh Nhã lại đến tìm tôi, còn dẫn theo bạn trai mới của cô ấy.

"Này, cậu thật là bất lịch sự, gọi mấy lần rồi mà không nghe." Bối Thanh Nhã nắm lấy tay tôi, trách móc.

Tôi chỉ đang thẫn thờ nên không nghe thấy, thật sự không phải cố ý.

"Có chuyện gì?" Tôi lạnh lùng hỏi, thực sự không thể nào thích nổi Bối Thanh Nhã.

"Bạn trai của mình, thế nào? Có đẹp trai hơn bạn trai cậu không?" Bối Thanh Nhã nũng nịu dựa vào người bạn trai.

Tôi không mấy kiên nhẫn hỏi cô ta, rốt cuộc muốn nói gì?

"Anh Tử Kiên hỏi tại sao cậu chặn anh ấy." Bối Thanh Nhã thẳng thắn nói.

Bối Thanh Nhã kể với tôi rất nhiều chuyện.

Cô ấy nói rằng mẹ của Lục Tử Kiên đã tự tử ở nước ngoài, nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt suốt một tháng, rồi ở phòng bệnh thường thêm nửa tháng nữa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/toi-la-co-gai-mieng-qua/chuong-8.html.]

Lục Tử Kiên vừa chăm sóc mẹ, vừa phải chuẩn bị thi TOEFL, bận rộn không thể thở nổi.

Khi anh ấy có thời gian để liên lạc với tôi, thì phát hiện mình đã bị tôi chặn từ trước rồi.

Sau đó, bên phía cha anh ấy cũng có chuyện, tiểu tam trước khi vào tù đã làm giả sổ sách.

Công ty bị điều tra, danh tiếng bị tổn hại, cổ phiếu tụt dốc và đứng trước nguy cơ phá sản.

Cha của Lục Tử Kiên không chịu nổi ba cú sốc, sống dở c.h.ế.t dở.

Lục Tử Kiên phải gánh vác hết mọi trách nhiệm, tiếp quản đống đổ nát của công ty.

Thì ra gia đình anh ấy đã trải qua nhiều chuyện tồi tệ đến vậy.

Tôi đã bỏ chặn số của Lục Tử Kiên, định gửi một tin nhắn hỏi thăm nhưng cuối cùng lại dừng lại.

Tốt hơn hết là không nên làm phiền anh ấy.

Chúng tôi chỉ là bạn bè bình thường mà thôi.

Lục Tử Kiên bây giờ như đang đi trên băng mỏng, mỗi ngày đều phải sống như trong trận chiến, làm gì có thời gian để chuyện trò với tôi.

Giữa bạn bè, tốt nhất là không làm phiền lẫn nhau, đúng không?

28.

Thoáng chốc, chúng tôi đã kết thúc quãng đời đại học và bước vào công việc thực sự đầu tiên trong đời.

Rất nhiều sinh viên mới tốt nghiệp đến phỏng vấn làm thư ký tổng giám đốc.

Người nào cũng có bằng cấp từ các trường danh tiếng, nhưng cuối cùng lại bước ra khỏi phòng phỏng vấn với vẻ tức giận như vừa ăn phải thuốc nổ.

"Đúng là có bệnh, tôi là con nhà đàng hoàng mà!"

Tôi căng thẳng vô cùng, tay chân lạnh ngắt.

Chết rồi! Tôi cũng là cô gái nhà đàng hoàng mà!

Ơ, sao lại tuyển thư ký tổng giám đốc mà phải tìm người không đàng hoàng?

Tôi chạy đi hỏi cô gái vừa bị từ chối, xem họ đã hỏi những gì.

"Cậu tự mà xem!" Cô ấy tức giận nhét tờ biểu mẫu vào tay tôi.

Tuyển dụng thư ký tổng giám đốc.

Yêu cầu 1: Trong buổi phỏng vấn phải hát bài "Tiểu Lạp Tháp"(小邋遢), nếu hát quá chuẩn sẽ không được nhận, quyền giải thích cuối cùng thuộc về tổng giám đốc.

Yêu cầu 2: Phải nấu ăn giỏi, biết làm bánh tổ và thịt xông khói, tổng giám đốc sẽ đích thân thử món.

Yêu cầu 3: Khi mua rau mà bị cân gian lận phải phát hiện ngay. Khi bạn đi chợ rau, mọi người sẽ tranh nhau cho bạn hành lá.

Yêu cầu 4: Mặc áo lót không có mút n.g.ự.c từ cỡ C sẽ lên cỡ D, tổng giám đốc đích thân kiểm tra.

Yêu cầu 5: Ngoài lương cơ bản, hàng tháng phải tiêu hết ít nhất 10 vạn NDT tiền thưởng trong tài khoản cá nhân của tổng giám đốc.

Yêu cầu 6: Các cô gái đáp ứng đủ 5 yêu cầu trên có thể đưa ra bất cứ yêu cầu nào với tổng giám đốc.

"Người tiếp theo, Bạch Vi Vi." Trợ lý nữ của phòng nhân sự nhức đầu kêu lên, lẩm bẩm rằng  tổng giám đốc nhỏ người nhưng yêu cầu lại không hề đơn giản.

Tôi vội nhìn lên bảng hiệu công ty "Tập đoàn Lục Thị".

Không lẽ trùng hợp vậy chứ!

Tôi thật sự không phải không kìm được nước mắt, mà là bụi bay vào mắt.

Bước vào phòng phỏng vấn, mọi người đều ra ngoài, chỉ còn lại tổng giám đốc.

Anh ta không ai khác chính là Lục Tử Kiên, người đã mất tích hơn một năm, chỉ gửi cho tôi vô số tin nhắn "Đợi anh" mà không nói gì thêm, tên đàn ông xấu xa.

Lục Tử Kiên vừa cười vừa bước đến, tay vân vê tai.

Tôi lườm anh ta một cái rồi quay người đi ra cửa.

Anh ấy lao tới, ôm lấy tôi từ phía sau và nói: "Ra nước ngoài học là để tiện chăm sóc mẹ anh, sau đó phải chạy qua chạy lại giữa hai nơi, anh không có thời gian để ngủ. Bây giờ công ty vừa mới đi vào quỹ đạo, anh còn phải trở về tiếp tục học. Em có thể đợi anh một năm không? Công ty bên này còn cần em trông coi giúp anh, anh xin em."

"Anh bị điên à? Em có phải là gì của anh đâu? Sao lại bắt em trông chừng giúp anh?" Tôi kiêu ngạo ngẩng cao cằm.

"Vì anh yêu em, thế giới của anh không thể thiếu em." Anh thì thầm bên tai tôi.

Tôi thừa nhận, mình thật sự không có sức chống cự, trong lòng đã vui mừng khôn xiết.

Nhưng không thể dễ dàng tha thứ cho anh.

"Trước tiên, nói cho em biết, mắt anh hồi phục khi nào?" Tôi cực kỳ tò mò về chuyện này.

Gương mặt đẹp trai của Lục Tử Kiên cứng lại một chút, ngượng ngùng nói: "Thực ra, anh không hoàn toàn mù, anh vẫn có thể thấy các vật thể chuyển động. Kể từ ngày em hát ru và ngủ cùng anh, mọi thứ bắt đầu dần dần rõ ràng hơn."

Đầu óc tôi ong ong.

"Vậy khi anh tự thay thuốc, có phải anh biết em ở bên cạnh không?"

Lục Tử Kiên ngại ngùng gật đầu.

Tôi run rẩy hỏi tiếp: "Vậy mỗi ngày em cũng quấn khăn tấm nhảy múa, cũng bị anh nhìn thấy hết sao?"

Lục Tử Kiên đỏ mặt, cố nhịn cười: "Đúng vậy, anh nhìn thấy hết."

Thật là xấu hổ!

"Sao anh không nói thật với em?" Tôi cảm thấy có chút tức giận.

Ánh mắt của Lục Tử Kiên dịu dàng và đầy tình cảm, không biết nghĩ tới điều gì mà đôi mắt dần trở nên tối sầm: "Lúc đầu, anh chỉ là không muốn đón năm mới một mình. Sau đó, em liên tục nói rằng khi mắt anh khỏi, em sẽ rời đi, nên anh càng không dám nói sự thật. Đến khi em gặp nguy hiểm, anh mới nhận ra rằng mình đã yêu em."

"Vậy thì em chẳng có 'miệng quạ' gì cả?" Tôi hỏi.

Lục Tử Kiên khẳng định là không.

"Vậy thì cái chuyện cô bồ nhí của ba anh bị đồ đè trúng lên..."

"Là anh đẩy cô ta." Lục Tử Kiên nói với vẻ xin lỗi: "Xin lỗi, anh không nghĩ sẽ có thứ gì rơi xuống trúng em."

Tôi cố gắng kiềm chế cơn tức giận: "Vậy tối đó chúng ta có chuyện gì không?"

Lục Tử Kiên vuốt tóc tôi, vẻ mặt âu yếm: "Không, chỉ đơn thuần là tập thể dục thôi. Em rất ngoan, chỉ cần anh chạm vào là em đánh anh, làm anh sợ đến mức ám ảnh luôn."

Tôi mỉm cười: "Hôm nay để anh thử lại nhé."

"Á..." Một tiếng kêu thảm thiết vang lên khắp Tập đoàn Lục Thị.

Loading...