Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tôi là cá Koi chuyển thế - Chương 2

Cập nhật lúc: 2024-10-15 17:30:45
Lượt xem: 1,089

5

 

Tôi vốn dĩ lười để ý đến cô ta, nhưng cô ta cứ nhất quyết phải đến gần tôi.

 

Đến mức không thể chịu đựng được nữa.

 

Tôi mỉm cười, đưa tay đẩy mạnh mặt cô ta sang một bên.

 

“Thẩm Dạng, cô đừng có tưởng rằng, đổi bố mẹ thì sẽ biến từ con gà quê thành phượng hoàng nhé?  Thêm nữa, nếu cô không biết thế nào là hàng đặt may riêng thì tốt nhất đừng mở miệng, kẻo ra ngoài bị người ta cười cho.”

 

“Cô!”

 

Thẩm Dạng biến sắc, khuôn mặt giả kia méo mó biến dạng, nghiến răng nghiến lợi nói:

 

“Hàng đặt may riêng thì sao chứ? Tiền cô tiêu chẳng phải tiền nhà tôi sao? Thẩm Hủ Hủ, nếu cô còn biết xấu hổ thì đã chẳng bị đuổi ra khỏi nhà, còn dùng tiền nhà tôi để làm ra vẻ nữa chứ!”

 

Đứng trước sự tức giận vô ích của Thẩm Dạng, tôi buồn chán ngáp một cái.

 

Chỉ có vậy thôi sao?

 

Chỉ cần cô ta hỏi thêm vài người, ai cũng biết rằng từ năm 16 tuổi, tôi chưa từng tiêu một xu nào của vợ chồng nhà họ Thẩm.

 

Đương nhiên, đó chỉ là điều mọi người biết. Còn điều mọi người không biết là, mỗi tháng tôi đều chuyển một khoản từ 100 đến 200 triệu vào thẻ của mỗi người, phòng khi họ thiếu tiền tiêu vặt.

 

Trước kia, để tránh làm tổn thương lòng tự trọng của hai người này, tôi đã giấu họ.

 

Giờ nghĩ lại, lúc đó tôi thật sự bị ngựa đá vào đầu.

 

6

 

Trước khi tôi sinh ra, nhà họ Thẩm ở thành phố B chỉ là một gia đình khá giả bình thường.

 

Nhưng từ khi tôi ra đời, nhà họ Thẩm đã bước lên một tầm cao mới.

 

Công ty nhỏ của ông Thẩm ngày càng phát triển, lợi nhuận chỉ trong nửa năm đã vượt xa tổng lợi nhuận của vài năm trước cộng lại.

 

Những tiệm spa trước kia của bà Thẩm cứ như nửa sống nửa chết, sau khi tôi ra đời thì kinh doanh đột nhiên khởi sắc, chỉ trong hai năm đã mở hơn ba mươi chi nhánh trên toàn quốc.

 

Hai vợ chồng kiếm được rất nhiều tiền.

 

Cuối cùng cũng đạt được mục tiêu thay đổi địa vị xã hội.

 

Tất nhiên, họ không hề nghĩ rằng những thay đổi của nhà họ Thẩm có liên quan gì đến tôi.

 

Bởi vì họ ghét tôi là con gái.

 

Họ thường xuyên khó chịu với tôi, không chỉ một lần bóng gió nói trước mặt tôi rằng nếu tôi là con trai thì tốt biết mấy.

 

Nghe đến tôi muốn nổi da gà rồi.

 

“Hủ Hủ, Tiểu Dạng nói đúng, bây giờ em đã không còn liên quan gì đến nhà họ Thẩm nữa, tốt nhất đừng tiêu tiền của nhà họ Thẩm nữa, như vậy sẽ tốt hơn cho mọi người.” Chu Hà giả vờ công bằng lên tiếng.

 

Vẻ ngoài thì tỏ ra đứng giữa hòa giải, nhưng thực chất là ám chỉ rằng dù tôi không còn là con gái nhà họ Thẩm, nhưng vẫn đang bám víu và hút m.á.u họ.

 

Thật đáng tiếc, họ chỉ lo vội vàng đóng đinh tôi lên cột nhục.

 

Nhưng lại không thấy, ánh mắt của các nhân viên xung quanh nhìn họ như nhìn kẻ ngốc.

 

7

 

“Thẩm tiểu thư!”

 

Trong lúc căng thẳng, một giọng nói trầm ấm và nồng nhiệt phá vỡ sự im lặng.

 

Tôi nghe ra là ai, nên cũng không quay đầu lại, chỉ đợi người đó đến.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/toi-la-ca-koi-chuyen-the/chuong-2.html.]

Tôi không phản ứng, nhưng Thẩm Dạng thì không.

 

Cô ta nhìn tôi một cái, rồi bất mãn ra lệnh cho người đến: “Anh là quản lý cửa hàng này phải không? Anh quản lý nhân viên thế nào vậy, sao lại để loại người này vào đây được? Tôi cảnh cáo anh, đuổi cô ta đi ngay, không thì tôi…”

 

Nhưng chưa kịp để Thẩm Dạng nói hết câu, người đến không thèm nhìn cô ta lấy một cái, đã đứng trước mặt tôi cười nịnh nọt.

 

“Thẩm tiểu thư, lâu rồi không gặp, trông cô càng thêm xinh đẹp rạng rỡ! Cô cuối cùng cũng đến rồi, chúng tôi nhớ cô lắm!”

 

Tôi liếc anh ta một cái, chậm rãi nói: “Các anh nhớ tôi á? Rõ ràng là muốn tôi xem giúp cổ phiếu chứ gì?”

 

Bị tôi vạch trần ngay tức khắc, Vương Triệu Quốc, quản lý cửa hàng Hermès này.

 

Không khỏi cười gượng hai tiếng: “Thẩm tiểu thư, cô nói gì vậy, dù cô không xem cổ phiếu cho chúng tôi, chúng tôi vẫn rất hoan nghênh cô đến đây!”

 

“Anh… anh…” Thấy tôi và Vương Triệu Quốc nói chuyện rất vui vẻ, Thẩm Dạng trợn tròn mắt, tức giận kêu lên: “Trong mắt các anh còn có tôi là khách hàng không hả! Tôi đến đây tiêu tiền mà!”

 

Chu Hà vội vàng nhẹ nhàng an ủi cô ta: “Được rồi Tiểu Dạng, trước mặt nhiều người thế này, đừng làm ầm ĩ nữa.”

 

Thẩm Dạng mếu máo nhìn Chu Hà, mắt đỏ hoe, rồi bật khóc.

 

“Chu Hà, Thẩm Hủ Hủ cô ta quá đáng lắm, anh… anh cứ nhìn cô ta bắt nạt em như vậy sao!”

 

Thẩm Dạng khóc lóc ầm ĩ không ngừng, có vẻ như sắp lăn ra đánh lộn rồi.

 

Chỉ là…

 

Chu Hà xuất thân từ gia đình trung lưu, có lẽ với người bình thường thì điều kiện của anh ta đã khá tốt rồi.

 

Nhưng trước mặt nhà giàu như nhà họ Thẩm.

 

Anh ta chỉ là một chàng trai muốn kết hôn với gia đình giàu có.

 

Cho nên, dù trước kia anh ta thích Thẩm Dạng, nhưng để đạt được mục tiêu, anh ta vẫn từ bỏ Thẩm Dạng.

 

Và khi anh ta biết Thẩm Dạng mới là tiểu thư nhà giàu chính hiệu, còn tôi chỉ là đứa trẻ bị nhầm, anh ta lập tức chia tay với tôi, quay lại ôm ấp Thẩm Dạng.

 

Đứng trước Thẩm Dạng khóc lóc, Chu Hà vẫn như mọi khi, ánh mắt nhìn tôi đầy trách móc và thất vọng, vẫn như mọi khi.

 

Tôi: "..."

 

Tôi năm đó chắc là bị con lừa nào đá vào đầu nên mới lại để mắt đến một kẻ quái dị như anh ta?

 

8

 

“Sao nào, lại muốn vì tình yêu mà xông pha rồi?”

 

Tôi khoanh tay, thờ ơ nhìn về phía Chu Hà.

 

Chu Hà lại cứ như người điếc và mù vậy, không chỉ không nghe ra giọng điệu của tôi, mà còn không nhìn ra vẻ khinh bỉ sắp trào ra trên mặt tôi, tự cho là mình đang nhìn tôi với ánh mắt say đắm.

 

“Vương Triệu Quốc, tháng sau xu hướng thị trường chứng khoán còn muốn biết không? Muốn thì mau dọn hai người này ra khỏi đây cho tôi!” Tôi lười quan tâm.

 

“Được được được, tiểu thư Thẩm cứ bình tĩnh, tôi lập tức mời hai vị này ra ngoài!”

 

Cửa hàng Hermès vốn yên tĩnh, lập tức trở nên hỗn loạn.

 

“Thẩm Hủ Hủ, cô chờ đấy cho tôi, tôi lập tức về bảo bố khóa thẻ của cô! Cả đời này cô chỉ xứng đáng trắng tay, c.h.ế.t không được lành lặn!!!”

 

Thẩm Dạng dùng ngón tay giữ chặt cửa lớn, gào thét nguyền rủa tôi.

 

Tôi đang đi về phía phòng nghỉ VIP cao cấp, dừng bước lại nhìn về phía Thẩm Dạng, nhìn thẳng vào ánh mắt độc ác của cô ta.

 

Tôi khẽ nhếch mày, thản nhiên nói hai chữ giữa vẻ mặt méo mó của cô ta:

 

“Phản phệ.”

 

Loading...