Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tôi Là Bà Mẹ Chồng Độc Ác - Chương 2

Cập nhật lúc: 2024-10-05 20:15:58
Lượt xem: 435

4

Tống Cẩn Du đập cửa đi rồi, tôi mới mệt mỏi ngồi lại trên ghế.

Làm mẹ ruột của cậu ta, tôi chỉ cảm thấy mình quá thất bại, tôi cẩn thận dạy dỗ cậu ta nhiều năm như vậy, không cầu mong cậu ta thành tài, chỉ mong cậu ta có thể trở thành một người có tam quan bình thường, hiểu và phân biệt được thiện ác.

Cậu ta thật sự khiến người ta thất vọng, giống như ba của cậu ta vậy.

Lục Vu rót một ly nước ấm cho tôi, thấp giọng khuyên giải an ủi tôi: "Dì Bạch, từ từ rồi Cẩn Du sẽ hiểu được sự khổ tâm của dì thôi ạ.

Tôi cười lạnh một tiếng: "Nó không biết sợ là gì đâu, chắc còn đang trông chờ rằng dì sẽ cúi đầu chịu thua trước đấy."

Cả đời này của tôi chưa từng cúi đầu trước uy hiếp, con trai ruột cũng không phải ngoại lệ.

Đường Điềm thở dài, cau mày lắc đầu: "Đứa bé này cũng lớn lên dưới mắt tớ, sao bây giờ nó lại thành ra thế này nhỉ?"

Lục Vu nháy mắt mấy cái: "Hay là Cẩn Du động lòng thật rồi."

Tôi lắc đầu: "Động lòng? Nó làm thế không chỉ vì người phụ nữ đó thôi đâu."

Vì ba cậu ta, nên cậu ta mới cố ý làm tôi buồn nôn thôi.

Một năm nay Tống Cẩn Du thường xuyên gặp mặt Tống Đình Thịnh, có đôi khi hai ba con thậm chí còn cùng đi du lịch, hai người họ tự cho là mình che giấu rất tốt, nhưng thật ra tới chuyện bọn họ mua vé xe ngày nào tôi cũng biết rõ ràng rành mạch.

Bây giờ Tống Cẩn Du đã thân thiết với ba cậu ta rồi, nên cũng hoàn toàn quên mất hồi trước lúc Tống Đình Thịnh ham mê cờ bạc, dẫn tình nhân nghênh ngang vào nhà, thì tôi và cậu ta sống khó khăn đến mức nào.

Năm đó, tôi và Tống Đình Thịnh cùng nhau gây dựng sự nghiệp, hạng mục của ông ta thất bại phải gánh một lưng nợ đi trốn đông trốn tây, nếu không nhờ tôi tiếp nhận công ty của ông ta, thì không biết bây giờ ông ta có còn mạng hay không.

Nếu tôi đã tiếp nhận mớ hỗn độn này, thì đương nhiên phải cải cách dứt khoát hẳn hoi, vậy nên đối với đám họ hàng chỉ biết ngồi mát ăn bát vàng được Tống Đình Thịnh thả trong công ty kia, tôi cho thông báo sa thải hết.

Nể tình là họ hàng, tôi mới không kiện bọn họ lên toà vì mớ tiền tham ô đã lọt vào túi bọn họ, như vậy mà còn chưa đủ khoan dung à?

Lòng người không đủ rắn nuốt voi, những người này đã ăn không ngồi rồi mà còn tưởng mình tài giỏi lắm, bọn họ xúi giục Tống Đình Thịnh ly hôn với tôi, như vậy mới có thể đón bọn họ về công ty.

Xưa giờ Tống Đình Thịnh đều là kẻ không có chủ kiến, mới nghe họ khóc lóc kêu la vài lần, là đã mềm lòng muốn đón bọn họ về.

Kể từ lúc đó, tôi đã biết Tống Đình Thịnh không đáng tin cậy.

Nếu lại giao công ty vào tay ông ta, thì phỏng chừng thành quả vất vả ngần ấy năm của tôi đều xem như đổ sông đổ bể, tôi tuyệt đối không thể làm loại chuyện ngu xuẩn này.

Tôi và Đường Điềm lén lút trù tính hơn nửa năm, từ từ thu mua các cổ phiếu phân tán, di dời hạng mục công ty, xúi giục các quản lý và nhân viên hạch tâm.

Nửa năm đó mỗi ngày tôi đều tự mình đi chạy nghiệp vụ, uống rượu uống đến nỗi xuất huyết dạ dày, mới mở được một đường m.á.u từ trong một đám đàn ông, nắm giữ toàn thể các mối liên hệ nòng cốt.

Trong lúc tôi vất vả chạy nghiệp vụ, Tống Đình Thịnh và đám họ hàng ông ta mang về thì ăn chơi đàng điếm mỗi ngày, còn thoái thác nói trong lòng tôi chỉ có công tác, khiến ông ta chịu áp lực rất lớn, phải đi tìm "tình yêu đích thực" ở bên ngoài.

Lúc ông ta dẫn tình yêu đích thực đi ngả bài với tôi, cũng là lúc chuyện giữa tôi và ông ta đến hồi kết thúc.

Tống Đình Thịnh bảo tôi rời khỏi ban giám đốc, tình yêu đích thực của ông ta thì kêu tôi rời khỏi tình yêu của họ.

Đến nay tôi vẫn chưa quên được, cô gái trẻ kia kiêu căng ngạo mạn nói với tôi: "Người không có được tình yêu mới là bên thứ ba.

Tôi đã chờ ngày này rất lâu rồi, ly hôn với Tống Đình Thịnh xong, tôi được chia một số tài sản lớn, chỉ để lại cho ông ta một cái công ty vỏ rỗng.

Khi đó ông ta còn đắc chí, nói với tôi: "Từng làm vợ chồng với nhau, tôi cũng không nỡ để cô sau này sống lẻ loi, không ấy cô dẫn con trai theo xem như có người làm bạn, chứ với tính cách của cô thì tìm một mối nữa cũng không dễ đâu."

Tôi lập tức dẫn Tống Cẩn Du đi đổi tên, không chậm trễ dù chỉ một ngày.

Chờ tôi bắt đầu làm lại từ đầu, thành viên của ban giám đốc đều từ chức, công ty từ từ lỗ lã, Tống Đình Thịnh mới giật mình phát hiện ông ta đã lọt vào bẫy của tôi.

Mấy năm nay ông ta vẫn không phục, luôn cảm thấy tôi gầy dựng được tập đoàn họ Bạch là dựa trên nền tảng của công ty ông ta.

Đúng là người không biết xấu hổ, vô địch thiên hạ.

Không có Bạch Chu tôi đây, thì ông ta đã phải ra đường ăn xin từ đời tám hoánh nào rồi.

5.

Sau khi dặn Lục Vu về nhà trước, tôi và Đường Điềm trở về công ty một chuyến để xử lý những chuyện phía sau.

Đúng là đứa con trai tốt thân yêu của tôi, chỉ biết kiếm chuyện cho tôi là giỏi.

Cũng may chuyện ở lễ đính hôn không ảnh hưởng lớn, sự việc không bị lên men rồi truyền ra ngoài, chỉ là một số bên hợp tác lén lút truyền tai nhau.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/toi-la-ba-me-chong-doc-ac/chuong-2.html.]

Rít xong ba điếu thuốc lá, sau khi gọi xong một cuộc điện thoại, tôi lại rút ra một cây từ trong hộp thuốc lá.

🍀 Mấy bà yêu thương thì Follow kênh Cám tại FB: "Cam Sắc Cám" và "Đại Bản Danh Nhà Cám" nha 💗

Đường Điềm đè bật lửa lại: "Không phải cậu đã nói là sẽ cai t.h.u.ố.c lá rồi à?"

Tôi bất đắc dĩ cười cười: "Ôi, đã nhiều năm như vậy rồi, mà còn phải đi chùi đ.í.t cho người nhà họ Tống."

"Đừng lấy thân thể ra đùa giỡn chứ, Chu Chu."

"Điềm Điềm, bây giờ tớ thật sự có hơi hối hận, nếu năm đó không kết hôn với Tống Đình Thịnh, thì bây giờ cũng không gặp phải nhiều chuyện buồn phiền như vậy."

Cậu ấy vỗ vỗ bả vai của tôi: "Chuyện đã qua rồi, thời điểm khó khăn nhất chúng ta còn vượt qua, thì bây giờ mình còn gì để sợ nữa.

"Nhưng tớ cũng thấy, cậu phải suy tính cho chuyện này sớm đi. Tớ thấy chuyện hôm nay của Cẩn Du, không thể thoát được can hệ với Tống Đình Thịnh."

Cậu ấy bật máy tính lên, bấm mở một tệp tài liệu: "Lúc nãy tớ đã bảo trợ lý đi thăm dò một chút, cậu đoán xem An An ở tại nơi nào?"

Tôi nhướng mày: "Chắc không phải là ở chỗ Tống Đình Thịnh đấy chứ?"

Cậu ấy lạnh lùng nhếch môi: "Không chỉ vậy.

"Cô ta còn xưng cha con với Tống Đình Thịnh, gọi Tống Đình Thịnh một tiếng cha nuôi cơ."

Thật sự là không nằm ngoài dự đoán của tôi chút nào, tôi biết mà, trên đời này nào có chuyện trùng hợp vô duyên vô cớ.

"Đứa bé Cẩn Du này, đúng là khiến người ta thất vọng."

Tôi cười mỉa mai: "Tớ vốn nghĩ, nó không có tài cán gì, Tiểu Vu nguyện ý kết đôi với nó, thì cũng coi như nửa đời sau của nó được an ổn.

"Con người ấy mà, có bao nhiêu năng lực thì ăn chừng ấy cơm, cũng là tớ có lỗi với cậu và Tiểu Vu."

Đường Điềm liếc tôi một cái: "Chúng ta quen biết nhau hơn ba mươi năm, tớ không thích nghe câu này của cậu tí nào, có chuyện gì đâu mà có lỗi.

"Những chuyện nhỏ này không đáng bận tâm, Tiểu Vu sẽ không để ý, tớ lại càng không quan tâm.

"Nhưng mà cậu ấy, phải suy tính kỹ càng sớm mới được, tớ cứ có cảm giác Tống Đình Thịnh bọn họ vẫn có thể gây chuyện nữa."

6.

Đường Điềm cũng không nói sai, ngày hôm sau, tôi viết lại di chúc dưới sự chứng kiến của luật sư, thuận tiện đăng báo tuyên bố giải trừ quan hệ mẹ con với Bạch Cẩn Du ( hiện giờ tên là Tống Cẩn Du ), ngày sau tất cả hành vi của ngài Tống Cẩn Du đều không có quan hệ gì với tập đoàn họ Bạch.

Lục Vu nói, bản tuyên bố vừa xuất hiện, đã leo lên hot search.

Con bé đã chuẩn bị thuỷ quân khống chế bình luận chặt chẽ từ trước, hơn nữa bản thân Tống Cẩn Du cũng không nhậm chức ở tập đoàn họ Bạch, nên giá cổ phiếu không bị rung chuyển, thậm chí bởi vì này chuyện này nổi tới mức ra vòng, ngược lại còn tăng một ít.

Rất nhanh sau đó, bí thư chuyển một cuộc gọi sang nói, Tống Cẩn Du muốn trao đổi một mình với tôi.

"Mẹ, mẹ có cần phải tuyệt tình đến vậy không? Con mới là con trai ruột của mẹ, lúc trước mẹ đã cùng Đường Điềm hại ba con, bây giờ mẹ còn định vì con gái của bà ta mà vứt bỏ con trai ruột của mình sao?"

Tôi thấy trợ lý đưa tờ xét nghiệm ADN khẩn cấp sang, tuy rằng đã xác định Tống Cẩn Du chắc chắn là con ruột của tôi, nhưng tôi vẫn không nhịn được nghi ngờ vì sao con trai ruột của tôi lại ngu đến vậy?

"Tôi không biết Tống Đình Thịnh nói mấy lời ba xàm gì với cậu, nhưng làm mẹ của cậu, tôi sẽ khuyên cậu một câu, muốn sống an ổn thì tránh xa ông ta một chút."

Tống Cẩn Du thở hổn hển không nói lời nào, tôi biết giờ phút này cậu ta vô cùng rối rắm, vừa cảm thấy mình và Tống Đình Thịnh mới là ba con ruột, vừa biết rõ chỉ có tôi mới có thể cung cấp cuộc sống giàu sang cho cậu ta.

"Không phải mẹ muốn bắt con kết hôn với Lục Vu sao. Được, con đồng ý, về sau con và An An sẽ không về nhà làm cô ta chướng mắt, vị trí phu nhân Bạch vĩnh viễn là của cô ta có được chưa?"

Tôi tức giận nở nụ cười: "Gần đây cậu đi kiểm tra sức khoẻ mà không đi kiểm tra não bộ à?

"Cậu thực sự cho rằng cậu là thứ của quý gì à, nếu không nhờ mẹ cậu họ Bạch, thì Lục Vu mà thèm liếc cậu thêm một cái hả?"

"Nhớ đi đổi tên, đổi tên xong thì đi khám đầu óc đi. Số tiền tôi cho cậu đi du học nước ngoài còn không bằng để quyên cho các trường học vùng núi, tiền ném vào nước cũng có thể nghe được vài tiếng vang, còn đầu tư cho cái đầu vô dụng này của cậu, đồng nào cũng phải vừa đi vừa khóc."

Tống Cẩn Du ngay lập tức cúp điện thoại.

Tôi ngồi trong văn phòng, cẩn thận suy xét chuyện hai ngày nay.

Cũng may là chuyện xảy ra ở lễ đính hôn, nếu thật sự để Tiểu Vu gả cho tên con trai ngu ngốc này của tôi, tôi có c.h.ế.t cũng không nhắm mắt.

Tống Đình Thịnh và Tống Cẩn Du thì tôi có thể giải quyết được, nhưng An An này, rốt cuộc là thần thánh phương nào đây?

Tôi cầm lấy di động, gọi điện thoại cho trợ lý:

"Đi điều tra An An cho tôi, tôi muốn biết toàn bộ những gì cô ta đã trải qua từ lúc nhỏ đến lớn."

Loading...