Tôi là ai: Nhật ký sát nhân và Hồ sơ vụ án hàng loạt - Chương 18

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2024-06-30 17:27:18
Lượt xem: 39

25. Ảo thuật và giấc mộng

Một đội cảnh sát nhanh chóng chạy tới, bụi bay mù mịt trong hành lang.

"Cấm nhúc nhích!"

Lưu Đại Dũng đứng ở cửa phòng thẩm vấn, đối mặt với họ và giơ tay hai tay lên.

Vài giây sau, ông bị cảnh sát đẩy ngã xuống đất, “cạch” một tiếng, một đôi còng tay bằng bạc được đeo vào cổ tay.

Hai cánh tay ông bị vặn ra sau lưng, phần thân trên bị ép xuống sàn, má méo xệch vì đè ép.

Sài Kiệt chạy đến cùng đội và vượt lên phía trước.

"Anh......"

Sài Kiệt nắm chặt tay, hai mắt đỏ hoe, nhìn chằm chằm người anh, người thầy, người đồng đội đang nằm trên mặt đất, câu "Anh Đại Dũng" tắc nghẹn trong cổ họng mãi không thể kêu lên được.

Hai người cảnh sát kéo Lưu Đại Dũng lên, ấn mạnh hai vai ông và áp giải ra hành lang.

"Đừng giữ tay tôi, tôi có thể tự mình đi." Lưu Đại Dũng bình tĩnh nói.

“Tiểu Sài, cậu là một đứa bé ngoan.” Khi ông đi ngang qua Sài Kiệt, một nụ cười yếu ớt xuất hiện trên khuôn mặt ốm yếu và nhợt nhạt, ông nói. “Tôi hy vọng các tài khoản của “Khu vườn hy vọng” tiếp tục được điều tra bởi đội điều tra kinh tế. Cậu làm tốt lắm. Tôi hy vọng cậu có thể kiên trì..."

Sài Kiệt quay đi, không biết phải đối mặt với ông như thế nào.

Trước khi ông nói xong, Lưu Đại Dũng đã bị cảnh sát đẩy đi.

"...làm điều đúng đắn."

Âm thanh kết thúc lơ lửng trong không khí, cùng với bóng lưng cô đơn và còng tay lạnh lẽo, lộ ra một chút mỉa mai.

Tiểu Ngô vẫn đứng ở một bên, sững sờ nhìn tất cả những điều này, lúc này anh ấy kinh ngạc hỏi:

"Anh Sài, chuyện gì đang xảy ra vậy? Anh Đại Dũng, anh ấy ...? Tại sao, làm thế nào ...? "

"Anh Đại Dũng..." Sài Kiệt điều chỉnh nhịp thở, khó khăn trả lời. "Anh ấy là nghi phạm trong vụ Lục Phong rơi từ tòa nhà xây dở xuống."

"Hả?!"

Sài Kiệt nhếch khóe miệng, lộ ra một nụ cười còn xấu hơn cả khóc.

“Ý của anh là?” Tiểu Ngô suýt chút nữa rớt hàm ra ngoài, khuôn mặt đầy sự kinh ngạc.

"Hiện thực so với phim truyền hình còn kỳ quái hơn. Người dùng máy bay không người lái để rải tiền hôm nay là Lưu Đại Dũng. Không ngờ đúng không? Tìm kiếm bao lâu, lại chính là người của mình."

Sài Kiệt nói xong, cúi đầu bước theo đội hộ tống rất xa phía sau với vẻ mặt thất thần.

Hoàng hôn dần buông, những cái đầu đang chuyển động, những đôi vai nhấp nhô đều chìm trong mờ ảo và bóng tối, trở nên mờ ảo.

Sài Kiệt nhìn chằm chằm vào hình bóng quen thuộc bị còng tay. Cảnh tượng gây sốc trên màn hình giám sát lại hiện ra trước mắt anh.

Chiều nay, "Người rải tiền" được xác định là nghi phạm số một trong vụ án Lục Phong, gần như toàn bộ thành viên Đội Điều tra hình sự đã được huy động để truy tìm tung tích của người này. Theo hệ thống định vị GPS tích hợp của máy bay không người lái, họ nhanh chóng tìm thấy địa điểm cất cánh ban đầu - Quảng trường Vân Mộng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/toi-la-ai-nhat-ky-sat-nhan-va-ho-so-vu-an-hang-loat/chuong-18.html.]

Quảng trường Vân Mộng nằm ở khu trung tâm thành phố nhộn nhịp, đông đúc xe cộ qua lại, người ta tìm thấy điều khiển từ xa của máy bay trong tay một bức tượng cậu bé chăn cừu ở trung tâm quảng trường.

Sau khi truy xuất video giám sát, đội điều tra tội phạm đã tìm ra một người rất đáng ngờ ——

Người đàn ông cao gầy mặc đồ đen, đội mũ trùm đầu và đeo mặt nạ. Lúc 12:53, người đó dúi chiếc điều khiển vào tay bức tượng. Sau đó, với một dáng đi không tự nhiên, hắn lẩn vào đám đông ở quảng trường, rồi biến mất.

Các thành viên trong nhóm đã tìm tất cả các máy quay giám sát của những đoạn đường xung quanh và kiểm tra dấu vết của các đối tượng khả nghi trong từng khung hình từ hàng nghìn video.

Đây là công việc thử thách thị lực và sự kiên nhẫn.

Tìm kiếm cả ngày, cuối cùng họ cũng phát hiện ra một điểm kì lạ — vào lúc 15:10, một người đàn ông khả nghi mặc đồ đen bước ra từ quán trà sữa ở ngã tư, hai tay bịt tai như thể đang nghe điện thoại. Sau khi cúp điện thoại, hắn gọi một chiếc taxi bên đường rồi ngồi vào ghế sau bên phải.

Cảnh sát lần theo biển số xe cả một đường, cuối cùng phát hiện chiếc taxi dừng trước một cánh cổng quen thuộc.

"Hả? Đây không phải đơn vị của chúng ta sao?"

Mồ hôi lạnh toát ra từ trán Sài Kiệt, mọi người đều im lặng.

Trong giây tiếp theo, cửa bên phải của xe taxi mở ra, một người bước xuống từ ghế sau ——

Đây là một người đàn ông trung niên xanh xao, mặc áo ngắn tay màu trắng, không đội mũ trùm đầu, không đeo khẩu trang, trên tay là một chiếc túi ni lông màu đen.

Đánh giá từ các đặc điểm trên khuôn mặt, quần áo và tư thế của người này, đây rõ ràng là đồng nghiệp trong Đội Điều tra Hình sự —— Lưu Đại Dũng.

Khi khung ảnh này xuất hiện trên màn hình, tất cả mọi người đều bị tình huống đột ngột làm cho sững sờ.

Sài Kiệt đã gọi tài xế taxi để kiểm tra và yêu cầu kiểm tra máy ghi hình của xe.

“Người đàn ông này bắt xe từ tiệm Happy Cross, và điểm đến là Cục Công an quận Nam Thành.” Người lái xe giải thích, “Tôi cảm thấy khá tò mò, ông ấy ăn mặc như “Người Dơi” vào một ngày nắng nóng như này. Tại sao lại đi đến Cục Công an? Tôi hỏi ông ấy, nhưng lại bị phớt lờ. Qua gương chiếu hậu, tôi nhìn thấy ông ấy ngồi ở ghế sau cởi quần áo, cởi mũ, mở một chiếc túi màu đen và bỏ tất cả đồ vào. Cũng không nói bất cứ điều gì, sau đó thì xuống xe, còn lại thì tôi không biết.”

Một cú sốc lớn bùng nổ trong phòng giám sát như bị giáng một tia sét xuống.

Sài Kiệt sững sờ một lúc lâu vẫn chưa thể hoàn hồn.

Chuyện gì đã xảy ra? Làm thế nào mà nghi phạm lại trở thành Lưu Đại Dũng khi hắn lên taxi và bước ra?

Đây có phải là một trò ảo thuật? Hay đây chỉ là giấc mơ?

Kiềm chế run tay, Sài Kiệt bấm gọi số di động của Hoa Dương.

Khi Hoa Dương nhận được cuộc gọi này, anh ấy vừa kết thúc cuộc họp được tổ chức tại Cục thành phố và đang bước xuống bậc thang của tòa nhà văn phòng phía tây.

Nghe những gì Sài Kiệt nói, đồng tử của anh giãn ra, cơ mặt giật giật và mồ hôi chảy dài trên mặt. Anh run rẩy lấy trong lồng n.g.ự.c ra một lọ thuốc nhỏ, mở nắp, đổ ra mấy viên thuốc trợ tim tác dụng nhanh rồi nuốt xuống.

Nửa giờ sau, khi anh trở lại Chi nhánh Nam Thành, đồng đội cũ của anh, Lưu Đại Dũng đã bị đưa vào phòng thẩm vấn với tư cách là kẻ tình nghi.

Đèn trong văn phòng không được bật và không khí tràn ngập sương mù. Hoa Dương ngồi ngay ngắn trên ghế, nghe Sài Kiệt báo cáo tình hình cơ bản cho mình.

“Ừ.” Đội trưởng đội điều tra hình sự nghe xong gật đầu, duy trì bình tĩnh, nghiêm mặt nói. “Năm phút sau tôi sẽ đích thân thẩm vấn ông ấy.”

"Đã rõ."

Sau khi Sài Kiệt rời văn phòng, Hoa Dương gục xuống ghế. Anh run như cầy sấy, cầm điện thoại trên tay, ngơ ngác nhìn tin nhắn nhận được từ hai mươi phút trước:

"Vụ án mạng Hoàn Hạ 628 cũng do “hắn” thực hiện."

Bình luận

2 bình luận

Loading...