Tôi là ai: Nhật ký sát nhân và Hồ sơ vụ án hàng loạt - Chương 11

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2024-06-30 17:27:31
Lượt xem: 59

18. Bao dưỡng

Nửa đêm, cuộc họp cuối cùng trong ngày được tổ chức tại phòng họp của Đội Điều tra Hình sự.

"Hai chiếc điện thoại di động chúng ta tìm thấy trong phòng 2603 đã được kiểm tra trong phòng điều tra bằng chứng điện tử. Họ đã xác nhận rằng một trong số đó là điện thoại di động mà Triệu Phán Hưng đã sử dụng khi còn sống. Thẻ SIM trong khe cắm thẻ đã bị lấy mất. Dấu vết sử dụng trên bề mặt đã được làm sạch và không có dấu vân tay hay vật liệu sinh trắc học nào được trích xuất. "

“Tìm được vị trí tín hiệu của thẻ SIM chưa?” Hoa Dương hỏi.

"Vẫn chưa" một thành viên trong nhóm trả lời ."Nhưng có một thiết bị liên quan đã được tìm thấy."

Đội viên đưa cho Hoa Dương một túi vật chứng, trong đó có một chiếc điện thoại di động màu đen.

"Nhân viên tổng đài đã cung cấp số IMEI của thiết bị mà kẻ tống tiền dùng để gửi tin nhắn tối qua. Theo vị trí, chúng tôi đã tìm thấy chiếc điện thoại này trong thùng rác tái chế. Đây là một chiếc điện thoại được lắp ráp mô phỏng, bộ nhớ trong đã được định dạng lại và không có SIM trong khe cắm thẻ.”

"Trạm thu gom rác ấy rất lớn, rác thải sinh hoạt của năm dãy nhà gần đó đều được gửi đến để cùng thu gom tái chế. Chúng tôi đang cố gắng truy tìm nguồn gốc của chiếc điện thoại di động này nhưng vẫn chưa tìm được manh mối nào."

Hoa Dương nghe xong lời này, thất vọng lắc đầu.

Kẻ thù giảo hoạt hơn họ tưởng.

Người này đã đánh cắp thẻ SIM điện thoại của Triệu Phán Hưng để liên lạc với Lục Phong. Sau khi sự việc xảy ra, hắn ta rút ra và ném nó đi. Rất có khả năng thẻ SIM đã bị hủy. Cứ như vậy, nếu cảnh sát muốn dựa vào điểm này để tìm ra vị trí của hắn thì chẳng khác nào mò kim đáy bể.

"Có manh mối gì từ Tập đoàn bất động sản Lăng Tiêu không?" Anh hỏi.

Sài Kiệt đứng dậy báo cáo. "Đội trưởng, hôm nay tôi đã tìm hiểu được các mối quan hệ xã hội của Lục Phong. Danh tính của người phụ nữ trên bức ảnh không đứng đắn trong tin nhắn đa phương tiện đã được xác định. Cô ta là thư ký riêng mà Lục Phong đã tuyển dụng vào năm ngoái, tên là Vương Nguyệt, 27 tuổi. Ông ta đã duy trì mối quan hệ tình cảm với cô ta được một năm, thậm chí còn tặng cho cô ta một căn hộ.

"Các lãnh đạo cấp cao của tập đoàn Lăng Tiêu đều ngầm hiểu với nhau, cũng không ai hé răng nửa lời. Nguyên văn câu nói của họ là “Giám đốc Lục có sở thích ở phương diện này, chức vụ thư ký riêng này cũng được lập ra để thỏa mãn nhu cầu của ông ta.”

"Thư ký riêng trước đó của Lục Phong tên là Hồ Mai, 35 tuổi và là người tình lâu năm của ông ta. Cô ta thậm chí còn sinh cho Lục Phong một đứa con ngoài giá thú, tên là Lục Diệu Tôn, năm nay đã 8 tuổi. Hiện tại đang học lớp 2 tại trường quốc tế mà con gái hợp pháp của Lục Phong là Lục Na cũng theo học, bay giờ Hồ Mai chỉ ở nhà chăm sóc con toàn thời gian và Lục Phong đã bí mật trả cho cô ta rất nhiều tiền trợ cấp nuôi con hàng tháng.”

"Đó còn chưa phải là toàn bộ. Theo điều tra sơ bộ của tôi, vẫn còn tận 5 - 6 người bị nghi là người tình của Lục Phong, bao gồm cả những người đã chia tay và những người còn đang qua lại. Cuộc sống riêng tư của ông ta thực sự rất hỗn loạn, để tránh bị vợ phát hiện ra, Lục Phong rất ít khi dùng tài khoản cá nhân của mình để thanh toán chi phí cho người tình, hầu hết các trường hợp, ông ta đều biển thủ từ tài khoản của công ty hoặc lấy từ các nguồn khác.”

"Các nguồn khác? Ý cậu là gì?" Hoa Dương hỏi.

"Tiền xây dựng công trình."

Hoa Dương lập tức nhướng mày.

"Tôi đã tìm thấy bên chịu trách nhiệm thi công xây dựng của dự án “Khu vườn hy vọng” và mời tổng giám đốc Cung Kiện đến để điều tra. Ông ta đã thừa nhận rằng vào năm 2017, theo yêu cầu của Lục Phong, ông ta đã rút một khoản tiền dành riêng cho dự án từ quỹ quản lý thi công và gửi cho Hồ Mai, thư ký riêng của Lục Phong vào thời điểm đó. Số tiền này ban đầu được sử dụng để hoàn thành dự án 'Khu dân cư Khu vườn hy vọng'.”

“Hồ sơ giao dịch ngân hàng cho thấy sau khi số tiền này được chuyển cho Hồ Mai, một phần được cô ta dùng để mua nhà, một phần được dùng để trả học phí cho trung tâm chăm sóc trẻ em, trường mẫu giáo quốc tế và các cơ sở đào tạo nghệ thuật, một phần được sử dụng vào các việc chi tiêu cao như cuối tuần đi mua sắm ở trung tâm thương mại, thẩm mỹ viện, các store hàng hiệu quốc tế. Và phần còn lại đã được dùng để mua một chiếc xe thể thao Ferrari nhập khẩu từ châu u.”

Một trận ồn ào rộ lên trong phòng họp, tất cả mọi người đều tỏ ra kinh ngạc.

“Bản chất quá tồi tệ!” Hoa Dương nhíu mày, phân phó cho cấp dưới. “Lập tức báo cáo tình huống liên quan cho Đội điều tra kinh tế để bọn họ can thiệp điều tra!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/toi-la-ai-nhat-ky-sat-nhan-va-ho-so-vu-an-hang-loat/chuong-11.html.]

“Rõ!” Sài Kiệt thẳng lưng, lớn tiếng đáp.

Hoa Dương nhìn chằm chằm Sài Kiệt với sự tán thành nhưng ánh mắt anh cũng hiện lên vẻ trách móc.

"Tiểu Sài, chiều nay cậu đến ngân hàng để kiểm tra những thứ này à?"

"Đúng vậy đội trưởng, đại khái là vì những thứ này."

“Tôi ký duyệt đơn chấp thuận cho cậu đi điều tra nguyên nhân rơi ngã chứ không phải điều tra kinh tế”.

"Đội trưởng, em biết mà, em thực sự đang tìm lý do vì sao Lục Phong lại ngã khỏi tòa nhà. Nhưng em lo rằng sẽ bỏ lỡ bất kỳ manh mối nào nên em đã mở rộng tìm kiếm, sau đó thì đã vô tình dính vào những điều này." Sài Kiệt nói không chớp mắt.

“Ừm.” Trên gương mặt nghiêm túc của Hoa Dương lộ ra một nụ cười gần như không thể nhận ra, “Vậy cậu điều tra hồ sơ rút tiền tối qua của Lục Phong đến đâu rồi?”

“À, em tìm được rồi!” Sài Kiệt nhanh chóng đáp rồi từ trong cặp lấy ra một tờ giấy đưa cho Hoa Dương. “Từ 22 giờ đến 23 giờ đêm hôm qua, Lục Phong đã đến ba chi nhánh và rút ra tổng cộng 20 vạn tệ tiền mặt! Đây là biên bản rút tiền."

Hoa Dương cúi đầu nhìn lướt qua.

"Vậy là ông ta thật sự định đổi 20 vạn tệ để lấy video kia." Anh híp mắt, ngẩng đầu nhìn trên màn hình đang chiếu dòng tin nhắn tống tiền: "Một giờ sau, mang theo 20 vạn tệ tiền mặt đến “Khu vườn hy vọng”, một tay giao tiền, một tay xóa đoạn video. Không được phép mang theo bất kỳ ai, không gọi cảnh sát nếu không tao sẽ gửi cho vợ mày ngay lập tức…”

“Mọi người cảm thấy thế nào?” Hoa Dương hỏi.

"Hành vi này... có chút không hợp lý." Một thành viên trong đội lộ ra vẻ khó hiểu. "Người có kinh nghiệm xã giao phong phú như Lục Phong, nếu gặp phải tống tiền sao có thể thành thật đưa tiền?"

"Có thể vì 200.000 là một số tiền nhỏ đối với ông ta?" Một thành viên khác trong nhóm nói.

"Không đúng..." Người trước nói: "Cậu cho rằng, cứ đưa tiền là có thể đảm bảo đối phương sẽ ngoan ngoãn xóa video à? Nếu như hắn ta còn có video dự phòng thì sao? Sau đó sẽ có thêm vô số rắc rối và ông ta sẽ trở thành máy rút tiền của người đó trong suốt quãng đời còn lại! Trong tình huống như vậy thì gọi cảnh sát là cách tốt nhất để giải quyết, tại sao ông ta không gọi cảnh sát?"

"Tôi có lẽ có thể hiểu được tâm lý của ông ta." Sài Kiệt bỗng lên tiếng. "Vợ của Lục Phong là em gái của chủ tịch tập đoàn Khúc Bình, ông ta không có khả năng chọc vào bà ta. Hai người đó ngay từ đầu đã là một cuộc hôn nhân thương mại thuần túy. Doanh thu những năm gần đây của tập đoàn Lăng Tiêu liên tục sa sút, nếu không phải có tập đoàn Khúc Bình đứng sau hỗ trợ thì đã sớm không thể chống đỡ rồi.”

"Điều tôi phát hiện ra hôm nay là trong mấy năm nay, Lục Phong tuy ăn chơi trác táng bên ngoài nhưng luôn đề phòng để âm thầm giấu giếm chuyện này với gia đình, giả làm một người chồng tốt, phục tùng, không dám để vợ nhìn ra manh mối. Bởi vì một khi vợ ông ta phát hiện ra chuyện ngoại tình, hai vợ chồng sẽ xé nát mặt mũi, chuyện hợp tác giữa hai tập đoàn nhất định sẽ chấm dứt nếu vậy thì việc kinh doanh của Lăng Tiêu nhất định sẽ bị ảnh hưởng nặng nề.”

"Nếu kẻ tống tiền thực sự rơi vào đường cùng và gửi video cho vợ ông ta, hậu quả của việc đó chắc chắn Lục Phong sẽ không thể chịu đựng được. Ông ta quá sợ đoạn phim bị lộ ra ngoài, không muốn bị ai nhìn thấy kể cả cảnh sát. Vì vậy, ông ta không chọn giao nó cho cấp dưới của mình cũng không dám gọi cảnh sát, thay vào đó, ông ta thà đến Khu Vườn Hy Vọng vào nửa đêm giao tiền cho kẻ kia, tránh để tình huống xấu nhất ảnh hưởng đến bản thân.”

"Điểm này cũng có lý." Hoa Dương gật đầu. "Bước tiếp theo là tập trung vào hồ sơ gửi tiền của tất cả ngân hàng và máy ATM. Bắt đầu từ đêm qua, tìm ra những ai đã gửi một lượng lớn tiền mặt, đặc biệt là người có tổng số tiền gửi là 20 vạn tệ đều được liệt kê là đối tượng điều tra trọng điểm.”

"Đã rõ!"

Hoa Dương cúi đầu xem tài liệu, sau đó hỏi: "Câu hỏi tiếp theo, đoạn video không đứng đắn này sao lại bị lộ ra ngoài? Tại sao lại rơi vào tay kẻ tống tiền này?"

“Camera lỗ kim.” Trưởng nhóm điều tra trả lời. “Bối cảnh của bức ảnh là một căn phòng khách sạn và góc quay được đặt từ trên cao, phù hợp với đặc điểm của ảnh được chụp bởi camera lỗ kim. Dựa vào đồ đạc trong phòng và hồ sơ thuê phòng của Lục Phong, chúng tôi đã tìm thấy vị trí của khách sạn này. Nó nằm ngay bên kia đường đối diện với trụ sở của tập đoàn Lăng Tiêu.”

"Căn phòng này nằm ở tầng cao nhất của khách sạn cũng là phòng tổng thống duy nhất, giá cho một đêm là 28.000 tệ. Từ lịch sử đặt phòng cho thấy Lục Phong và nữ thư ký đã đến đó nhiều lần. Dựa vào điểm quay của camera được giấu trên trần nhà vào thời điểm đó có lẽ là một trong những thiết bị báo cháy. Tuy nhiên, chúng tôi đã kiểm tra cẩn thận căn phòng và không tìm thấy camera lỗ kim nào và khách sạn nói rằng họ không hề hay biết."

Hoa Dương nói: "Yêu cầu khách sạn cung cấp danh sách khách hàng trong vòng một tháng qua, điều tra rõ thân phận của từng người."

"Rõ!"

Bình luận

2 bình luận

Loading...