Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tôi Không Muốn Làm Nữ Chính - Chương 1

Cập nhật lúc: 2024-10-22 03:46:56
Lượt xem: 229

Sau khi học sinh chuyển trường Ứng Tuân xuất hiện, tôi bắt đầu dần dần quên đi trúc mã của tôi.

Chúng tôi trở thành bạn cùng bàn, ở khắp ngóc ngách thành phố đều tình cờ gặp gỡ nhau.

Ký ức giữa tôi và trúc mã đã dần trở nên mờ nhạt trong trí nhớ của tôi, nhân vật chính bây giờ đã được thay thế bằng tôi và Ứng Tuân.

Nhìn cậu ta, tim tôi sẽ đập nhanh hơn, nhiệt độ cơ thể tăng cao.

Cứ như thể đã được vận mệnh định sẵn rằng chúng tôi sẽ ở bên nhau.

Nhưng tôi thấy lạ lắm, đây không phải là điều tôi muốn, dường như có gì đó đang thao túng điều khiển chúng tôi vậy....

1

Tôi và Ứng Tuân lại bị nhốt cùng nhau trong phòng dụng cụ.

Cậu ta là học sinh chuyển trường mới đến, sở hữu một khuôn mặt đẹp trai pha chút bất cần, vai rộng chân dài, ngạo nghễ bướng bỉnh.

Nghe đồn khi cậu ta chơi bóng rổ, vì vô tình vén áo lên để lộ cơ bụng 8 múi, đã thành công khiến nữ sinh toàn trường bàn tán xôn xao.

Giáo viên sắp xếp cậu ta làm bạn cùng bàn với tôi, còn giải thích với tôi một cách đầy ẩn ý: Thành tích cậu ta không tốt, tôi là học sinh đứng nhất, biết đâu có thể kèm cặp cậu ta một chút.

Tôi không phủ nhận cũng không phản đối, sau khi ngồi cùng bàn với Ứng Tuân cũng chẳng nói với nhau được mấy câu.

Chỉ là không biết vì sao, chúng tôi thường xuyên tình cờ gặp nhau sau giờ tan học.

Ở đủ mọi nơi, bao gồm nhưng không giới hạn như ở siêu thị, hiệu sách và cả phòng dụng cụ lúc này.

Hơn nữa, không ngoại lệ, hoặc là mưa to gió lớn, hoặc là mất điện bảo trì, tóm lại luôn tạo ra một mô hình ‘bão tuyết núi’.

Ví dụ như bây giờ, chỉ định tan học buổi tối đến trả vợt cầu lông thôi, vậy mà vẫn có thể bị nhốt cùng với Ứng Tuân ở trong này.

Đèn ở chỗ này ‘xèo xèo’ hai tiếng, ‘bụp’ một cái rồi mất điện, xem ra là bị cháy rồi.

Tháng này đã là lần thứ ba tình trạng này xảy ra.

Cho dù là ngẫu nhiên thì xác suất cũng quá cao rồi.

Ứng Tuân đứng bên cửa sổ, nhìn tấm lưới chống trộm trên cửa sổ, giọng nói có chút lơ đãng vang lên: "Hình như không ra được rồi, chúng ta sắp bị nhốt ở đây rồi, Chúc Đình Vãn."

Điện thoại để ở lớp học, trong căn phòng tối đen không nhìn thấy gì, chỉ có ánh trăng chiếu vào làm rõ một chút đường nét mơ hồ.

Xa xa, có thể nghe thấy tiếng cười đùa vui vẻ vọng lại từ sân thể dục.

Cùng với tiếng tích tắc, tích tắc của kim đồng hồ đang quay.

"Cậu có sợ bóng tối không?" Trong môi trường không có ánh sáng, ngay cả tiếng tim đập cũng bị phóng đại, Ứng Tuân hình như có động đậy, giọng nói rất nhỏ: "Chỗ này có ánh sáng, lại đây đi."

Tôi suy nghĩ một lát: "Cậu có bật lửa không?"

Cậu ta khẽ cười một tiếng: "Cậu không phải là học sinh ngoan sao? Thuốc lá thì tôi có mang, bật lửa thì hôm nay vừa bị tịch thu rồi."

Nói xong im lặng vài giây: "Nicotine không phải thứ tốt lành gì, chỉ là đôi khi có thể gây tê cảm xúc, cậu đừng hút nữa."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/toi-khong-muon-lam-nu-chinh/chuong-1.html.]

Trong lời nói có chút cô đơn man mác, khiến người ta muốn khám phá.

Tuổi thơ của cậu ta rất bất hạnh sao, hay là gia đình có vấn đề gì?

Từng lớp câu hỏi dần dần hiện lên trong đầu tôi, giống như những bong bóng nổi lên, hoặc là những quân cờ domino bị xô ngã.

Cậu ta trông rất cô đơn, có lẽ tôi nên an ủi cậu ta, tốt nhất là có thể cho cậu ta một cái ôm.

Quân cờ domino mới được đẩy đi một nửa, cảm xúc thương xót vừa mới nhen nhóm đã bị tôi nhíu mày dập tắt kịp thời.

Điều này không đúng.

Điều này có chút kỳ lạ.

Tôi khó hiểu nhìn cậu ta một cái, không giải thích thêm gì: "Không có bật lửa cũng không sao, cậu đưa bao t.h.u.ố.c lá cho tôi đi."

Trong túi tôi vừa đúng lúc có hai cục pin, là hôm nay mang đến phòng thí nghiệm dự phòng, chưa dùng đến, bây giờ có thể dùng để nhóm lửa.

Ứng Tuân đưa bao thuốc lá, tôi dứt khoát xé lớp giấy bạc ra, gấp đôi rồi xé thành hình dạng tôi muốn.

Trong phòng dụng cụ có một đống giấy vụn đã thành tro, tôi ngồi xổm xuống đất, kẹp giấy bạc vào hai đầu cục pin.

Một giây, hai giây ——

‘Xẹt’ một tiếng, giấy bạc bốc cháy, sau đó rơi vào đống giấy vụn, bùng lên ngọn lửa sáng rực.

Cả căn phòng được chiếu sáng, khói bốc lên nghi ngút qua cửa sổ, thiết bị báo cháy trên trần nhà bắt đầu hoạt động, nước phun xuống.

Bên ngoài cửa vang lên tiếng kinh hô, hình như có người đang vội vàng chạy đến.

Khoảnh khắc cửa phòng dụng cụ được mở ra, ánh sáng chói lòa chiếu vào vẻ mặt sững sờ của Ứng Tuân.

Tôi đứng dậy, rất lịch sự nói: "Cảm ơn cậu đã cho tôi mượn bao thuốc lá, tôi sẽ mua một bao khác trả cậu."

Tôi không sợ bóng tối, đương nhiên cũng không hút thuốc.

Chỉ là những điều này tôi không muốn nói nhiều với Ứng Tuân.

Gặp vấn đề thì giải quyết ngay, đó là một trong những phương châm sống của tôi.

2

Châm lửa trong trường học, tuy là để tự cứu nhưng vẫn thuộc hành vi nguy hiểm, cần phải bị phê bình.

Nhưng nói thật, nếu không phải Ứng Tuân cứ khăng khăng nói do cậu ta làm thì chuyện này không liên quan gì đến tôi, tôi đã ra ngoài từ lâu rồi.

Cậu ta muốn chịu trách nhiệm thay tôi, tôi đã thử mấy lần mà không tranh được với cậu ta, chỉ có thể im lặng nhìn chủ nhiệm giáo dục dành cho cậu ta ‘tình yêu thương’ 360 độ không góc chết.

Đợi đến khi Ứng Tuân đi rồi, chủ nhiệm giáo dục mới nhìn về phía tôi, sắc mặt vừa rồi còn như bão táp sắp nổi lên bỗng chốc trở nên ôn hòa dịu dàng.

Ông ấy nói tôi hai câu không nặng không nhẹ rồi khẽ ho hai tiếng: "Sắp đến lúc đi tập huấn thi rồi phải không? Về mặt thành tích, tôi chưa bao giờ phải lo lắng cho em. Chỉ là em Chúc Đình Vãn, tôi thấy em vẫn còn quá gầy, học tập đồng thời đừng quên sức khỏe, có khó khăn gì thì cứ nói với thầy."

Tôi không hề bất ngờ gật đầu: "Vâng, em cảm ơn thầy."

Rời khỏi văn phòng, Hạ Cẩm An đang đợi tôi ở cửa.

Loading...