Chạm để tắt
Chạm để tắt

Tôi Không Cần Anh Ta Nữa - Chương 98

Cập nhật lúc: 2024-08-18 22:00:01
Lượt xem: 169

Vóc dáng cao lớn Khổng Phàn Đông như vậy, đứng ở cửa công ty quá mức thu hút ánh nhìn, Lý Nhiễm không muốn dẫn người chú ý.

 

"Vào đi."

 

Anh ta cười cười với Vu Hiểu Hiểu, theo sau vào công ty.

 

Lý Nhiễm khoanh tay nhìn anh ta: "Nói rồi đấy, nhìn một cái là đi ngay."

 

Khổng Phàn Đông: "Được."

 

Lý Nhiễm lấy túi sách: "Dẫn đường."

 

___

 

Biệt thự Hạ gia, Lý Ngải trấn an Hạ phu nhân: "Ngài đừng khổ sở, nói không chừng tiên sinh chỉ là nhất thời tức giận mới để Ngài về Đài Châu, chờ đến hết giận, sẽ đến đón Ngài trở về."

 

Lý Ngải vừa trở về đã nghe nói Hạ phu nhân bị đưa về Đài Châu, trong lòng cũng rất sốt ruột.

 

Cho đến nay Hạ phu nhân đều là trận doanh của cô ta, luôn luôn phối hợp đấu Lý Nhiễm, nếu Hạ mẫu đi mất, Hạ gia này không phải thành của một mình Lý Nhiễm sao?

 

Hạ phu nhân lau nước mắt, lôi kéo tay Lý Ngải: "Thật vậy ư? Bác sợ Nam Phương quyết tâm muốn đưa bác đi."

 

"Không đâu, chỉ là Lý Nhiễm ở nhà, Hạ tiên sinh chỉ cho Lý Nhiễm mặt mũi thôi."

 

Khuôn mặt tinh xảo của Hạ phu nhân khóc như hoa lê dính hạt mưa: "Nhưng bác thật sự không muốn đi, có cách gì có thể ở lại không?"

 

Lý Ngải nghĩ nghĩ: "Nếu không... mời Hứa Văn Bân tiên sinh đến đây một chuyến? Ông ấy và cha của Hạ tiên sinh lúc sinh thời là bạn tốt, lại là trưởng bối, mấy năm nay Hứa gia và Hạ gia lui tới chặt chẽ, nếu là mời Hứa tiên sinh tới khuyên một chút. Nói không chừng Hạ tiên sinh sẽ thay đổi chủ ý."

 

Hứa Văn Bân và cha của Hạ Nam Phương là bạn thân, sau khi cha Hạ qua đời, ông ta cũng chiếu cố Hạ Nam Phương rất nhiều, sau đó sự nghiệp của Hạ gia lớn mạnh, vượt qua cả Hứa gia, nhưng Hạ Nam Phương vẫn là đồng ý hợp tác làm ăn với Hứa gia lâu đời. Cho dù lấy Hứa gia cung ứng không đủ, đã chống đỡ không được lượng nhu cầu khổng lồ của Hạ gia.

 

Hạ phu nhân cảm thấy cái này chủ ý không tồi, gật gật đầu.

 

"Vừa lúc cuối tuần là sinh nhật của Hứa tiên sinh, đến lúc đó tiên sinh nhất định sẽ đi dự, bữa tiệc sinh nhật để Hứa tiên sinh bán phần ân tình này, nhất định có thể thành công."

 

Hạ phu nhân bây giờ mới dừng khóc, trên mặt cuối cùng cũng lộ ra ý cười ngày xưa.

 

Khổng Phàn Đông dẫn Lý Nhiễm vừa vào nhà, đã thấy Lý Ngải ngồi ở trên sofa nói gì với Hạ phu nhân cái gì đó.

 

Lý Ngải vừa thấy Lý Nhiễm, cũng không lên tiếng.

 

Khổng Phàn Đông nhàn nhạt mà răn dạy cô ta: "Đừng không có quy tắc."

 

Lý Ngải không tình nguyện: "Lý Nhiễm tiểu thư."

 

"Đừng gọi tôi, đảm đương không nổi."

 

Một mình cô lên lầu, Khổng Phàn Đông còn có bọn người Hạ phu nhân tất cả đều ở tại dưới lầu.

 

Lầu hai không có Hạ Nam Phương gọi thì bọn họ không được phép đi lên.

 

Cô nhẹ nhàng mà đẩy cửa phòng ngủ ra, bên trong lại không có ai. Cô còn tưởng rằng anh bị bệnh nằm trên giường không dậy nổi, thoạt nhìn thì tình trạng cũng không có nghiêm trọng như trong tưởng tượng của cô.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/toi-khong-can-anh-ta-nua/chuong-98.html.]

Xoay người đi về phía thư phòng, nhẹ gõ cửa hai tiếng.

 

"Vào đi."

 

Lý Nhiễm đẩy cửa đi vào, thấy Hạ Nam Phương đang ở thư phòng gọi điện thoại, anh mặc đồ ở nhà một thân màu xanh đen, có chút rộng thùng thình, tùy ý ở trên thân thể anh.

 

Không biết có phải hay không ảo giác của cô, mấy ngày không thấy, dường như Hạ Nam Phương gầy đi rất nhiều.

 

Anh vừa gọi điện thoại vừa nghiêng đầu nhìn về phía cửa, khi nhìn thấy là Lý Nhiễm, đột nhiên im bặt.

 

"Liên lạc lại sau." Nói xong cúp máy ngay lập tức.

 

Hạ Nam Phương đứng dựa vào cửa sổ, khi xoay người lại, lưng quay về phía mặt trời, phía sau có một tầng vòng sáng màu ấm nhàn nhạt. Bao vây cả người anh khiến anh dịu dàng hơn rất nhiều, không còn vẻ sắc bén như ngày xưa.

 

"Sao em lại tới đây?"

 

Lý Nhiễm đánh giá anh vài lần, phát hiện người trước mắt vẫn rất khỏe, ngoại trừ quầng thâm dưới mắt tương đối nặng thì nhìn như mọi thứ đều rất bình thường.

 

Cô hỏi: "Không phải anh bị bệnh sao?"

 

Hạ Nam Phương hình như có chút tức giận: "Ai nói với em?"

 

"Được rồi, còn có sức lực tức giận, chứng minh thật không có bị bệnh."

 

Hạ Nam Phương mất tự nhiên mà kéo tay áo xuống, tựa như đang che dấu cái gì đó, ánh mắt từ trên người cô dời đi: "Tôi rất khỏe."

 

Lý Nhiễm gật đầu: "Tôi nhìn ra được. Không có việc gì tôi đi trước đây."

 

Hạ Nam Phương nhìn bóng dáng nói đi là đi của cô, nhịn không được tiến lên một bước: "Em..."

 

Lý Nhiễm: "Ừ?"

 

"Em tới còn có chuyện gì khác không?" Anh nhấp môi, hất hất cằm.

 

Lý Nhiễm: "???"

 

"Không có."

 

Hình như Hạ Nam Phương nhụt chí, sau đó lại như nhận mệnh nói: "Thôi."

 

Lý Nhiễm: "Hả?"

 

Thôi cái gì?

 

Cô có chút ngốc: "Anh đừng làm cái biểu cảm đó, khiến cho tôi giống như đã làm chuyện gì đó xấu xa cần phải xin lỗi anh vậy?"

 

Hạ Nam Phương không đáp, Lý Nhiễm suy nghĩ một lát, đột nhiên nhớ tới.

 

Anh sẽ không cho rằng mình đến xin lỗi chứ? Dù sao buổi tối ngày hôm đó anh ta tức giận thiếu chút nữa đã ném quà đến trước mặt cô.

 

Lý Nhiễm: "..."

 

Người đàn ông này không ngạo kiều sẽ c.h.ế.t sao?

Loading...