Chạm để tắt
Chạm để tắt

Tôi Không Cần Anh Ta Nữa - Chương 91

Cập nhật lúc: 2024-08-17 21:24:00
Lượt xem: 157

Mấy ngày sau, Hạ phu nhân suốt ngày ở nhà lấy nước mắt rửa mặt, tưởng tượng đến cảnh một mình về Đài Châu, thì cảm thấy vinh hoa phú quý đời người như đã đến hồi kết.

 

Quả thật cũng không phải không có ý do, nhà mẹ đẻ của Hạ phu nhân tuy kém xa Hạ gia ở thành phố N hiển hách phú quý, nhưng cũng là giàu nhất một vùng.

 

Ngoài mặt Hạ phu nhân không bỏ xuống được Hạ Nam Phương, khóc lóc kể lể không muốn rời xa con trai.

 

Trên thực tế luyến tiếc điều gì, thì người sáng suốt đều biết.

 

Lý Nhiễm bị bà ta suốt ngày khóc lóc đến tâm phiền ý loạn, liên tục mấy đêm không về Hạ gia.

 

Mà Hạ Nam Phương trong thời gian này vẫn luôn đi công tác ở nơi khác, chờ hắn trở về thì Lý Nhiễm đã ở công ty một tuần.

 

____

 

Buổi tối hôm nay, Vu Hiểu Hiểu tan làm trước, liếc mắt nhìn văn phòng của Lý Nhiễm, đèn bên trong vẫn còn sáng.

 

Gõ cửa đi vào, thấy Lý Nhiễm vẫn còn cúi đầu vẽ tranh.

 

Gần đây Lý Nhiễm vẽ một bản phác thảo, là do công ty nhận được một hợp đồng của một công ty truyện tranh, vẽ nhân vật cổ đại.

 

Lúc trước Lý Nhiễm chưa từng vẽ thể loại cổ đại, là lần đầu tiếp xúc. Vẽ trước mấy bức đưa cho công ty đối phương, không nghĩ đến thành công ngoài dự kiến, cũng cho cô sự tự tin rất lớn.

 

Khi còn đi học, ngành chuyên môn là tranh thủy mặc, màu nước là cùng học với cha Lý, cũng lược hiểu được một ít.

 

Sau đó cô lại thích Hạ Nam Phương, không thầy cũng học được tất cả các thể loại vẽ, từ màu chì cho đến các loại màu hòa quyện vào nhau.

 

Tóm lại, người ta đều là người có chuyên nghiệp một môn gì đó, nhưng chỉ có cô là cái gì cũng biết, nhưng không tinh thông một cái gì.

 

Khi Vu Hiểu Hiểu tiến vào, Lý Nhiễm vùi đầu nghĩ ý tưởng, cắn bút chì thất thần.

 

"Nghĩ cái gì thế?"

 

Lý Nhiễm bị Vu Hiểu Hiểu dọa nhảy dựng, sau khi hoàn hồn đưa phác thảo trước mặt ra: "Đây là Tần Mạch... tớ luôn cảm thấy anh ta không nên mặc đồ trắng."

 

Tần Mạch là nhân vật của bộ truyện tranh của công ty hợp tác, trong truyện tranh anh ta là một hiệp khách thần bí, võ công cao cường tỏa sáng.

 

Cho nên công ty đối tác muốn Lý Nhiễm thiết kế cho Tần Mạch một bộ đồ màu trắng.

 

Tuy từ xưa đại hiệp luôn mặc đồ trắng, đi không dính khói lửa phàm tục. Nhưng... màu trắng rất dễ dơ, một khi dính m.á.u là nhìn như bác sĩ.

 

Vu Hiểu Hiểu bị ý tưởng của cô dọa nhảy dựng: "Mình đừng sáng tác thêm được không? Cậu cứ căn cứ vào yêu cầu của nhân vật rồi thiết kế là được rồi."

 

Lý Nhiễm đã thử qua, càng phiền muộn: "Tớ cho anh ta mặc đồ trắng, anh ta liền vào trong mơ mắng tớ."

 

"Mắng cậu? Mắng cậu cái gì?"

 

Lý Nhiễm nghiêm túc: "Anh ta nói, đứa nào không có đầu óc cho ông đây mặc đồ trắng, khiến cho ông đây như vội về chịu tang vậy."

 

Vu Hiểu Hiểu nhất thời câm nín, biểu cảm trên mặt là "cậu thật sự không nói giỡn chứ".

 

Ánh mắt cô nhẹ đặt lên bức tranh của Tần Mạch: "Ngày mai tớ đi đến công ty truyện tranh một chuyến, muốn tìm biên kịch của bọn họ nói chuyên, Tần Mạch căn bản không thích mặc đồ trắng."

 

Biểu cảm của Vu Hiểu Hiểu như "Lý Nhiễm đã tẩu hỏa nhập ma": Nhiễm Nhiễm, chúng mình là họa sĩ, không phải biên kịch, sao có thể quyết định được thiết kế của nhân vật? Hơn nữa, bộ [Nữ tướng quốc] là do xưởng lớn Ngỗng chế tác, đều đã thông qua tầng tầng xét duyệt của biên kịch rồi. Sao có thể nói sửa là sửa?"

 

Tốt xấu gì Tần Mạch cũng là nam phụ trong truyện tranh, là một nhân vật tương đối quan trọng.

 

"Nói nữa, cậu không cho anh ta mặc đồ trắng, vậy cậu cho anh ta mặc màu gì?"

 

Giây tiếp theo, chỉ thấy Lý Nhiễm lấy ra một xấp giấy A4... suốt một xấp giấy đều là Tần Mạch.

 

Sau đó lộ ra ý cười thâm sâu khó đoán: "Mặc màu đỏ nha, cậu xem tớ đã vẽ rồi này."

 

Thì ra một tuần cô không không hoàn thành được bản phác thảo, thì ra đang làm chuyện không đàng hoàng.

 

Vu Hiểu Hiểu: "..." Nhưng vẫn nhìn kỹ mấy bản phác thảo.

 

Không thể không nói Tần Mạch mặc đồ đỏ vô cùng sinh động.

 

Vào ngày đầu mùa hè, một con ngựa khí phách màu mận chín đang chở một thân ảnh màu đỏ ở trên sa mạc, đầy trời là hạt cát màu vàng ươm, khiến màu đỏ hồng kia nhuộm đẫm cát vàng càng thêm tiêu dao.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/toi-khong-can-anh-ta-nua/chuong-91.html.]

 

Vu Hiểu Hiểu nuốt nước miếng, cô sờ sờ bức tranh, lại nhìn Lý Nhiễm.

 

Sử miệng: "Ừ... nói chuyện cũng không phải không được."

 

Vu Hiểu Hiểu thấy dáng vẻ của cô còn muốn tăng ca, liếc mắt nhìn giường gấp bên cạnh: "Cậu còn không về nhà?"

 

"Không về, mỗi ngày mẹ anh ta đều đòi sống đòi c.h.ế.t ở nhà."

 

"Đến nhà tớ?"

 

Lý Nhiễm bận tâm Vu Hồng Tiêu, đương nhiên không chịu đến: "Tớ ở văn phòng tạm chấp nhận một đêm."

 

Vu Hiểu Hiểu không khuyên lại: "Đi đến nhà tớ ăn cơm chiều cũng được mà đúng không? Buổi chiều ba tớ dẫn chú ra ngoài câu cá, buổi tối nhất định sẽ giữ lại ăn cơm."

 

Nói đến cha Lý, Lý Nhiễm cũng đã một tuần chưa gặp ông.

 

Thấy cô do dự, Vu Hiểu Hiểu nói: "Yên tâm, anh tớ không ở nhà!"

 

Lúc này cô mới đồng ý đến.

 

Cha Lý đã sớm dọn ra khỏi Vu gia, Lý Nhiễm thuê cho ông một nhà trọ ở bên ngoài.

 

Hai phòng ngủ một phòng khách, một căn khác là Khổng Phàn Đông ở.

 

Đường về Vu gia rất quen thuộc, hai người tự lái xe về đó.

 

Trên đường Lý Nhiễm nhận được điện thoại của Hạ Nam Phương, cô nhàn nhạt liếc mắt một cái, không nhúc nhích.

 

Điện thoại vẫn luôn kiên nhẫn reo đến chuông cuối cùng, cô mới chậm rì rì mà tiếp điện thoại.

 

Một tuần trước anh ra nước ngoài công tác, trước khi đi bảo Lý Nhiễm ngoan ngoãn ở nhà, kết quả ngày hôm sau cô chạy đến ngủ ở công ty.

 

Mấy ngày sau, Lý Nhiễm cũng không chủ động gọi điện, hai người như hai người xa lạ không dính dáng gì đến nhau.

 

Lý Nhiễm rất hài lòng loại trạng thái này, ngày ngày trôi qua khó có được tiêu d.a.o tự tại.

 

Chỉ có nửa đêm, cô mới nhận được tin nhắn của Hạ Nam Phương.

 

Buổi sáng cô mới thấy, còn nội dung là gì, Lý Nhiễm cũng không có quá nhiều hứng thú.

 

Hai người cứ như vậy trôi qua một tuần, thẳng đến khi Hạ Nam Phương gọi đến này.

 

Lý Nhiễm lấy tai nghe Bluetooth, giọng nói lười biếng: "Alo."

 

Giọng bên kia có chút mỏi mệt: "Tôi về nước rồi."

 

Lý Nhiễm ừ một tiếng, tỏ vẻ đã biết.

 

Trong điện thoại im lặng một lúc lâu, hai người bọn họ ngày thường cũng không có quá nhiều đề tài nói chuyện, trước kia còn đỡ, có Lý Nhiễm chủ động.

 

Bây giờ Lý Nhiễm không thèm chủ động nữa, giữa hai người thường xuyên sẽ xuất hiện tín hiệu tẻ nhạt.

 

Khi Lý Nhiềm nghĩ điện thoại đã cúp rồi, đang muốn rút tai nghe Bluetooth ra. Hạ Nam Phương đột nhiên mở miệng: "Em ở đâu?"

 

Lý Nhiễm nhìn cửa sổ màu đen, thuận miệng nói: "Bên ngoài."

 

Hạ Nam Phương ép hỏi: "Ở đâu?"

 

Lý Nhiễm thở dài: "Tôi đến Vu gia."

 

Lần này im lặng còn lâu hơn, ngữ khí người đàn ông sâu kín hỏi: "Gặp ai?"

 

Lý Nhiễm: "..."

 

Cô thật sự bị lòng dạ hẹp hòi của Hạ Nam Phương chọc tức cười cười, giọng điệu không nóng không lạnh: "Có liên quan gì đến anh?"

 

Không có liên quan gì đến anh? Hiển nhiên Hạ Nam Phương không cho là thế: "Đi gặp Vu Hồng Tiêu?"

 

"Hôm nay Vu Hồng Tiêu không có ở nhà, vừa lòng chưa?"

Loading...