Chạm để tắt
Chạm để tắt

Tôi Không Cần Anh Ta Nữa - Chương 58

Cập nhật lúc: 2024-08-12 17:18:26
Lượt xem: 272

Giữa trưa, Vu Hiểu Hiểu nhiệt tình dào dạt muốn mời cha Lý ăn cơm, nhưng Hạ Nam Phương đến trước cô nàng một bước gọi điện thoại đến.

 

Cô tránh cha Lý, mặt lạnh nhận điện thoại.

 

Âm thanh trong điện thoại khí định thần nhàn, trước sau như một nói: "Giữa trưa cùng nhau ăn cơm."

 

Lý Nhiễm buột miệng thốt ra: "Không ăn."

 

Đầu dây bên kia im lặng một giây, bỏ qua lời cự tuyệt của cô: "12 giờ, dưới lầu công ty."

 

Thậm chí Lý Nhiễm còn chưa kịp phản bác, đầu dây bên kia đã cúp điện thoại. Cô không thể nhịn được nữa, đang muốn mắng Hạ Nam Phương là tên khốn nạn, ngẩng đầu thấy cha Lý im lặng đứng một bên nhìn cô.

 

Cô nghẹn trở về, nhìn về phía Vu Hiểu Hiểu: "Cậu có muốn đi không?"

 

Vu Hiểu Hiểu lập tức lắc đầu, ánh mắt sợ hãi, cô không muốn đi đối phó cái gì gọi là bữa tiệc hào môn đâu.

 

Giữa trưa, có chút tắt đường. Khi đến dưới lầu của công ty cũng đã 12 giờ hơn, xe của Hạ Nam Phương đã chờ lâu ở đó.

 

Xe dừng lại, trợ lý bên người Hạ Nam Phương là Vương Ổn đi lại gõ cửa sổ, tiêu chuẩn thăm hỏi: "Hạ tiên sinh nói, đi xe của Ngài ấy."

 

Ngồi xe của anh ta? Sợ mình chạy sao? Trong lòng Lý Nhiễm nghĩ, làm điều thừa.

 

Cách đó không xa chiếc xe Maybach màu xám đen, cửa rộng mở, Lý Nhiễm vừa bước đến liền đi đến hàng ghế sau.

 

Nhưng khi cô vượt qua vị trí phía trước, bị cánh tay của Hạ Nam Phương nắm lấy cổ tay.

 

Anh như cũ mặc vest, quy củ mà câu nệ thắt caravat, khi lôi kéo Lý Nhiễm, hơi hơi nghiêng đầu nhìn cô, biểu cảm có một tia bất mãn.

 

Lý Nhiễm lộ ra bộ dáng không rõ.

 

Anh tựa vào thành ghế, bắt chéo chân dài, không tiếng động mà vỗ vỗ chỗ ngồi bên cạnh.

 

"Ngồi ở đây."

 

Lý Nhiễm theo bản năng cự tuyệt: "Tôi ngồi với ba tôi."

 

Cô hất tay, nhưng Hạ Nam Phương không buông ra, bàn tay nắm tay cổ tay cô càng thêm chặt.

 

Lý Nhiễm đánh giá anh vài vòng, giữa trưa, đầu óc của vị này bị hư rồi phải không?

 

Cha Lý ngồi ở ghế sau nhận thấy động tĩnh phía trước, vội vàng hòa giải: "Nhiễm Nhiễm, con ngồi chung với Nam Phương đi. Ba thích ngồi một mình, rộng rãi thoải mái."

 

Lý Nhiễm không tình nguyện mà ngồi xuống, cô vừa mới ngồi xuống, muốn hất tay Hạ Nam Phương ra.

 

Kết quả, anh không chỉ không buông tay ra, ngược lại từ nắm cổ tay cô đổi thành nắm bàn tay, tóm lại không buông ra.

 

Lý Nhiễm giãy giụa vài cái, lòng bàn tay nhỏ nhắn của cô được bàn tay to của anh bao trọn kín mít, phỏng chừng là ngại cô quá ầm ĩ, Hạ Nam Phương cảnh cáo nhìn cô một chút: "Đừng lộn xộn."

 

Trên xe còn có người khác, Lý Nhiễm không thể phát tác, chỉ có thể trừng mắt nhìn anh.

 

Hạ Nam Phương như không sợ cô chờ, gặp biến bất kinh mà lật văn kiện trong tay.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/toi-khong-can-anh-ta-nua/chuong-58.html.]

 

Xe chậm rãi chạy, một mảnh yên tĩnh.

 

Hạ Nam Phương nhìn máy tính một lát sau đó buông ra, chủ động mở miệng: "Buổi sáng đi làm gì?"

 

Lý Nhiễm không kiên nhẫn, nhìn chằm chằm cửa sổ bên ngoài: "Công ty."

 

Hạ Nam Phương híp mắt, cẩn thận nhớ lại công ty của Lý Nhiễm là cái nào.

 

Cuối cùng cũng nhớ ra: "Công ty của em cùng mở với Vu Hiểu Hiểu vẫn còn hoạt động sao?"

 

Giữa trán Lý Nhiễm bốc hỏa, nghe thấy ngữ khí khinh thường của Hạ Nam Phương: "Đúng vậy, chưa phá sản! Có phải cảm thấy ngoài ý muốn hay không?"

 

Hạ Nam Phương không chút nào kiêng dè: "Xác thật, tôi cho rằng đóng cửa từ lâu rồi."

 

Lý Nhiễm: "..."

 

Cô quay đầu đi, không muốn để ý đến anh nữa.

 

Không khí bên trong xe yên tĩnh mang theo tia tẻ ngắt, cha Lý không biết có phải nhìn thấy không gian giữa hai người bọn họ quá vi diệu nên chủ động bắt chuyện: "Công ty của Nhiễm Nhiễm rất tốt, cấp trên cùng với đồng nghiệp cũng rất nhiệt tình. Vị cấp trên kia của Nhiễm Nhiễm tên là Vu Hiểu Hiểu, còn khen Nhiễm Nhiễm là nhân tài của công ty."

 

Hạ Nam Phương khẽ cười một tiếng, âm thanh không lớn, nhưng vô cùng chói tai.

 

Anh có địch ý với Vu gia, cho dù Vu Hiểu Hiểu có là bạn thân của Lý Nhiễm đi chăng nữa, thì Hạ Nam Phương cũng không quá xem trọng như cũ.

 

Trời sinh con người của anh không có nhân duyên tốt, không có bạn bè, chỉ có cấp dưới.

 

Lý Nhiễm hoàn toàn cảm thấy phiền chán anh, ở trong lòng bàn tay anh giãy dụa muốn thoát anh ra.

 

Nhưng biểu cảm của Hạ Nam Phương bất biến, trừ bỏ hơi hơi khóa mi, bàn tay to rộng cũng không mảy may.

 

Cha Lý cũng im lặng, ông nhìn về phía Lý Nhiễm lại nhìn Hạ Nam Phương, muốn nói lại thôi.

 

Xe lái rất nhanh đã đến nhà hàng được đặt trước. Tài xế xuống xe mở cửa cho Hạ Nam Phương đầu tiên.

 

Sau khi anh xuống xe, bình tĩnh đứng ở trước cửa xe.

 

Theo sau, duỗi tay về phía Lý Nhiễm.

 

Cô không đưa tay qua mà chuẩn bị tự mình xuống xe, lại bị Hạ Nam Phương chắn ở chỗ xuống.

 

Trong ánh mắt của cô gái toàn là lửa giận, cô nhìn người đàn ông trước mắt luôn luôn cố chấp, tùy hứng lại không nói lý này.

 

Nghiến răng nghiến lợi nói: "Hạ Nam Phương, anh đừng quá đáng."

 

Hạ Nam Phương hơi hơi nghiêng đầu, ánh mắt nhìn cô như đang viết lên mấy chữ "Quá đáng? Là sao?".

 

Lý Nhiễm nhìn thân ảnh phía trước không xa cha Lý đang ở phía trước đang chờ bọn họ, giận dữ mà đặt tay vào trong lòng bàn tay của anh, hận không thể biến cánh tay này không còn tri giác.

 

Hạ Nam Phương cảm thấy thỏa mãn, ở trong sân vắng yên bình nắm tay Lý Nhiễm bước bộ, cha Lý quay đầu nhìn bọn họ vài lần, trong mắt lo lắng sốt ruột.

 

Trong nhà hàng xa hoa an tĩnh, nhân viên phục vụ lễ phép đưa bọn họ đến một phòng bao đã được đặt trước.

Loading...