Chạm để tắt
Chạm để tắt

Tôi Không Cần Anh Ta Nữa - Chương 43

Cập nhật lúc: 2024-08-10 13:11:24
Lượt xem: 401

Người đàn ông ngồi trong thư phòng, cái trán hơi hơi nghiêng về một nơi, ánh mắt buông xuống, không biết đang suy nghĩ cái gì. Ngọn đèn sàn bên cạnh chiếu sáng một khoảng không gian dưới đất, chiếu vào trên đầu vai anh, chiếu sự lạnh lẽo nơi anh ra từng khối ôn nhu nho nhỏ.

 

Lý Nhiễm nhìn thoáng qua lập tức quay lại chuyển động then cửa, muốn đi ra ngoài, kết quả lại phát hiện cửa bị khóa...

 

Đây là bệnh cũ từ trước đến nay của bọn người Hạ gia, chỉ có lá gan tính kế cô.

 

Âm thanh kinh động đến người ngồi trên sofa, trong tay Hạ Nam Phương không biết đang cầm thứ gì, thấy Lý Nhiễm ngay lập tức thả vào trong ngăn kéo.

 

Giọng nói từ nơi phát ra ánh sáng truyền đến, trong bóng đêm có chút lạnh: "Sao em lại đến đây?"

 

Lý Nhiễm nghĩ lại, vì sao phải trốn chứ, vì thế chậm rãi đi vào.

 

Trong bóng đêm, hương vị của đồ ăn đặc biệt rõ ràng, cô tiến về phía trước hai bước, dừng trước bàn ăn.

 

Nhà tư bản đúng là nhà tư bản, chọc người khác hâm mộ ghen tị, cô ở bệnh viện uống canh suông cháo loãng, đói đến mức n.g.ự.c dán vào phía sau lưng.

 

Mà Hạ Nam Phương lại ngồi trước bữa tiệc lớn như thế này cau mày... thờ ơ.

 

Tật xấu kén ăn này của anh ta, nên lưu đày anh ta đến châu Phi đi!

 

Cô chỉ chỉ bàn ăn: "Ở đây có ăn."

 

Hạ Nam Phương cho rằng Lý Nhiễm đến nhận thua xin lỗi, thậm chí ngay cả dáng vẻ làm giá cao cao tại thượng thường ngày cũng đã chuẩn bị sẵn sàng.

 

Lại thấy cô cũng chưa thèm liếc mắt nhìn mình một cái, phóng thẳng đến bên bàn ăn, anh sửng sốt.

 

Lý Nhiễm cảm thấy bản thân mình nếu cứ trực tiếp như vậy, có điểm giống bọn đạo tặc.

 

Cô đứng kế bên bàn ăn, ngữ khí chân thành hỏi: "Anh ăn cơm không?"

 

Hạ Nam Phương giận hơn một tháng, há là một bữa cơm sao có thể dỗ được, lạnh mặt không có ý tứ hòa hoãn: "Không ăn."

 

Lý Nhiễm gật gật đầu, cô chuẩn bị đẩy xe để đồ ăn đi: "Anh không ăn, vậy đem đi nha."

 

"Đứng lại!" Hạ Nam Phương nghiến răng nghiến lợi quát.

 

Buổi sáng hôm nay ở bệnh viện, Lý Nhiễm đuổi anh ra khỏi cửa còn chưa tính, anh bị quỷ ám mới có thể cho rằng cô đến để chịu thua.

 

Lý Nhiễm nghiêng người, tóc theo động tác của cô che khuất khuôn mặt nhỏ, bộ đồ bệnh nhân có chút lớn, cổ áo dựng ở cằm, khi nghiêng, hơi hơi cúi đầu có thể thấy dưới cần cổ trắng nõn có xương quai xanh xinh đẹp.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/toi-khong-can-anh-ta-nua/chuong-43.html.]

 

Cô cảm thấy không thể hiểu được Hạ Nam Phương: "Không phải anh không ăn sao?"

 

Hạ Nam Phương thấy dáng vẻ cô như lẽ đương nhiên, bộ dáng không ăn thì sẽ không ăn, đè lại cảm giác trong lòng không thoải mái: "Không ăn cũng để ở đây."

 

Lý Nhiễm híp híp mắt, trong đầu đột nhiên xuất hiện một câu: Sao trước kia cô lại thích được Hạ Nam Phương hay thế?

 

Kỳ thật trước kia không phải Hạ Nam Phương có bao nhiêu người thích, mà khi Lý Nhiễm thích anh, tình nhân trong mắt hóa Tây Thi, cảm thấy anh cái gì cũng tốt.

 

Hạ Nam Phương luôn luôn bá đạo, Lý Nhiễm mười tám tuổi vừa đến thành phố N học đại học, đối với thành phố to lớn tràn ngập tò mò, cô không có ở ký túc xá của trường, nên có nhiều không gian hoạt động, Vu Hiêu Hiểu thường đưa cô ra ngoài đi dạo phố, ca hát.

 

Có một lần Vu Hiểu Hiểu ăn sinh nhật, hẹn bạn cùng lớp cùng nhau đi ca hát, chơi suốt đêm. Lý Nhiễm chỉ điện thoại thông báo cho dì giúp việc trong nhà, không gọi điện cho Hạ Nam Phương nói mình buổi tối không quay về.

 

Ngày hôm sau tan học về nhà, cô đã bị lòng dạ hẹp hòi của người đàn ông nhốt ngoài cửa lớn của biệt thự, Hạ Nam Phương ngồi ở hoa viên lộ ra cửa kính ở lầu hai uống trà, trên cao mà nhìn xuống xem cô.

 

Nhốt Lý Nhiễm ở ngoài cửa hơn một giờ, anh mới chậm rãi từ từ ngầm đến mở cửa.

 

Cũng chất vấn: "Tối hôm qua đi đâu?"

 

Khi đó Lý Nhiễm vừa mới ăn nhờ ở đậu, sợ Hạ Nam Phương nhiều hơn là thích, thành thật khai báo hành tung.

 

Thời điểm Hạ Nam Phương tức giận thật sự có thể dọa người, lập tức lập cho Lý Nhiễm một cái gia quy: Buổi tối phải về trước 9 giờ.

 

Năm đó Lý Nhiễm là cô nữ sinh ngây thơ trong sáng, cảm thấy Hạ gia đều dựa vào duy nhất một mình anh, hơn nữa cô cùng Hạ Nam Phương có quan hệ đặc biệt như thế, cho nên cảm thấy cái gì cũng đều nghe theo anh.

 

Nội tâm còn cảm thấy Hạ Nam Phương quan tâm cô, mới để cho cô gác cổng. Loại "quan tâm" này cùng với loại thích Lý Nhiễm hay không không có bất kỳ mối quan hệ nào, cho đến nay Lý Nhiễm đều sống dưới mi mắt của anh, cho dù anh đi công tác, ở nước ngoài tạm trú một năm, nhưng Hạ Nam Phương đều rất rõ mọi việc cô làm, biết cô ở đâu, biết mình vừa trở về là có thể thấy cô.

 

Cứ như vậy, Hạ Nam Phương lừa gạt Lý Nhiễm không biết gì nhiều năm, thẳng đến khi cô càng ngày càng hiểu rõ đạo lý, biết rất nhiều chuyện không phải một bên tình nguyện, không có tôn nghiêm thuận theo là có thể phát triển lâu lâu dài dài, mấy năm kia cô ở bên Hạ Nam Phương... ở trên phương diện tình cảm không có điểm đặc biệt nào đáng nói!

 

Lý Nhiễm đẩy xe đồ ăn quay lại, đứng cách xa Hạ Nam Phương: "Hạ Nam Phương, anh có phải quá trẻ con không vậy?"

 

Hạ Nam Phương nhăn mày, Lý Nhiễm biết anh muốn tức giận.

 

Cô mới từ bệnh viện ra tới, đứng nói chuyện rất mệt, thuận thế ngồi vào cái ghế bên cạnh: "Tôi biết anh giận tôi."

 

Anh mấp máy môi không nói lời nào, lạnh nhạt, ánh mắt kiên định như nói cho cô biết: Không sai.

 

Lý Nhiễm đỡ cái trán, trong lòng rất mệt: "Nói thật cho anh biết, anh cứ việc tức giận, tôi sẽ không đi dỗ anh đâu."

 

Đêm tối cho cô dũng khí: "Tôi nói rồi, tôi không hề thích anh, những lời này không phải nói giỡn."

Loading...