Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tôi Không Cần Anh Ta Nữa - Chương 290

Cập nhật lúc: 2024-09-23 21:10:12
Lượt xem: 63

Căn hộ trên lầu cùng với phòng em bé đã bị đóng cửa toàn bộ, trở thành một hòn đảo hoang, ngăn cách hoàn toàn khỏi căn nhà phía dưới.

 

Lý Nhiễm vừa bước vào nhà liền phát hiện trong nhà có gì đó không giống trước, cầu thang thông lên tầng trên đã mất tích không dấu vết.

 

Một tuần trước ở bệnh viện, Lý Nhiễm vừa mới tỉnh dậy đã thấy Hạ Nam Phương ngồi ở bên cạnh, phản ứng đầu tiên là bị dọa nhảy dựng, sau đó cho rằng mình đang nằm mơ.

 

Khi cô bị ánh mắt ủ dột của người đàn ông nhìn lướt qua, mới có cảm giác rời khỏi mộng đẹp.

 

"Anh... anh về lúc nào vậy?" Cô nhìn quanh bốn phía, thấy mình còn ở bệnh viện, theo bản năng muốn ngồi dậy.

 

Hạ Nam Phương ấn cô xuống, rồi sau đó điều chỉnh giường nâng lên cao một tí, tìm một tư thế dễ chịu cho cô nằm.

 

Mà toàn bộ hành trình anh không hề nói một chữ với Lý Nhiễm.

 

Đương nhiên cô có thể cảm nhận được Hạ Nam Phương đang tức giận, ngay từ đầu cô giấu anh cũng là vì vậy.

 

Người đàn ông này vĩnh viễn sẽ không bao giờ nói ra những câu như anh muốn có con, hoặc là bất cứ câu nói nào làm tổn thương đến cô, anh đều sẽ không bao giờ nói.

 

Anh sớm đã không phải là cậu thiếu niên không hiểu tình yêu là gì trước kia rồi, trải qua quá nhiều chuyện như thế, so với bất cứ ai thì anh biết quý trọng đoạn tình cảm này như thế nào.

 

Thấy anh trầm mặc không nói, trong lòng Lý Nhiễm mất mát. Mấy ngày này ở bệnh viện rất vất vả, cô chịu đựng đau đớn, chịu đựng sợ hãi, chịu đựng niềm nhớ nhung anh.

 

Kết quả lại đổi lấy anh tức giận, còn có thái độ lạnh như băng nữa.

 

Trong lòng Lý Nhiễm vừa uất ức vừa buồn bã, nhưng không muốn bày ra vẻ mềm yếu trước mặt anh, cố không cho nước mắt rơi ra ngoài, lấy tay không truyền nước biển gác lên mắt, nghiêng đầu sang một bên.

 

Không muốn để ý đến anh.

 

Hạ Nam Phương nhìn cô một cái, khuôn mặt tái nhợt không có huyết sắc rơi vào trong tầm mắt của anh, cuối cùng vẫn nhịn không được mở miệng, giọng nói rất khàn: "Anh rất lo cho em."

 

Lý Nhiễm quay đầu, nhìn anh.

 

Hạ Nam Phương nắm lấy tay cô, ngữ khí có chút bất đắc dĩ, cũng mang theo tia tự trách rất sâu: "Anh không có giận em, anh chỉ tức bản thân mình, anh không nên xây phòng em bé làm gì."

 

Trái tim Lý Nhiễm mềm nhũn, đây đâu phải là anh sai.

 

Anh vì cô làm nhiều như vậy, đã là là bao dung to lớn nhất rồi.

 

"Trước khi em quyết định trị liệu đã từng nghĩ đến cảm nhận của anh chưa?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/toi-khong-can-anh-ta-nua/chuong-290.html.]

 

Lý Nhiễm mở to mắt, vành mắt hồng hồng: "Không tức giận thì vì sao lại tỏ thái độ vậy với em?"

 

Đôi mắt vừa chớp, nước mắt lập tức rơi xuống.

 

Hạ Nam Phương cầm bên tay không truyền nước biển của cô lên má, tay còn lại nhẹ lau đi nước mắt bên má cô: "Khoảnh khắc nhìn thấy em nằm trên giường bệnh kia... em không biết được anh đã sợ hãi đến nhường nào đâu."

 

Hạ Nam Phương cắn chặt răng nói với cô: "Nhiễm Nhiễm, anh nói em nghe, cả đời anh không bao giờ muốn có con, anh cũng không chờ mong gì cả, sau này chỉ có hai người chúng ta mà thôi. Chỉ cần hai người chúng ta khỏe mạnh sống bên nhau là được rồi."

 

Thật ra anh muốn nói nếu không có cô, thì con cái đối với anh mà nói căn bản không có ý nghĩa gì hết.

 

Nhưng anh không thể nói câu này ra khỏi miệng được, sợ nó biến thành sự thật.

 

Sau khi xuất viện về nhà, Hạ Nam Phương chưa từng đề cập đến một chữ "con cái" nào trước mặt cô. Trải qua chuyện như vậy, Hạ Nam Phương cùng với những người bên cạnh anh dường như biến hai chữ "con cái" là điều cấm kỵ không được nhắc đến.

 

Lý Nhiễm ngẫu nhiên sẽ nhắc tới lập tức nhìn thấy tia tuyệt vọng sợ hãi trong ánh mắt anh, cô không biết lúc cô hôn mê bác sĩ đã nói gì với Hạ Nam Phương.

 

Tóm lại chuyện đó trở thành đề tài không thể nhắc tới trong Hạ gia.

 

Thời gian trôi qua rất nhanh, lại sắp đến cuối năm.

 

Nhân số ở Hạ gia vốn đã không nhiều, Tết đến lại càng có vẻ cô đơn lạnh lẽo, đặc biệt là lúc hai người Hạ Nam Phương và Lý Nhiễm dọn vào sống ở chung cư, biệt thự Hạ gia không còn náo nhiệt như trước nữa.

 

Cũng may hai người đều là người không sợ cô đơn, ban ngày hai người bận việc của mình, tới tối cô sẽ về nhà nấu cơm chiều chờ anh về.

 

Con người Hạ Nam Phương trời sinh thích làm bạn với cô đơn, hơn nữa thân phận địa vị của anh hiện tại sớm đã không cần chủ động đi dự tiệc xã giao gì nữa, cho nên chỉ cần buổi tối không có tiệc gì quá quan trọng thì sẽ vô cùng thỏa mãn ở nhà ôm Lý Nhiễm.

 

Ở trong căn phòng ấm áp, bên cạnh còn có người yêu, anh có thể ôm cô nghỉ ngơi như vậy cả ngày không chán.

 

Nhưng thời điểm nhàn hạ rất ít, đại đa số thời điểm Hạ Nam Phương bận đến đêm khuya mới trở về.

 

Tăng ca trở về đói bụng, Lý Nhiễm sẽ cho nấu ăn cho anh.

 

Một bát mì, hoặc là một chén canh khuya.

 

Lúc ở bên ngoài Hạ Nam Phương mãi mãi là Hạ tổng hô mưa gọi gió, tiền hô hậu ủng.

 

Lúc về nhà thì vừa cởi áo khoác đã tìm cô ngay, ôm cô rồi nói những lời yêu đương.

 

Bây giờ Hạ Nam Phương rất đam mê dính lấy Lý Nhiễm nói chuyện, từ việc hôm nay sắp xếp những công việc gì trong công ty, hoặc hôm nay cô vẽ gì, tiếp đơn đặt hàng như thế nào.

Loading...