Chạm để tắt
Chạm để tắt

Tôi Không Cần Anh Ta Nữa - Chương 182

Cập nhật lúc: 2024-09-02 20:57:57
Lượt xem: 68

Ôn Trường Ninh bị dọa giật mình, lui lại vài bước.

 

Vu Hồng Tiêu từ chỗ tối đi ra ngoài sáng, hình dáng dần dần trở nên rõ ràng. Trên cổ tay anh cầm theo áo khoác lông vũ, khi cách Ôn Trường Ninh khoảng một mét thì dừng lại, sau đó đưa áo khoác cho Ôn Trường Ninh: "Mặc áo vào đi."

 

Ôn Trường Ninh nhận lấy áo khoác, vừa mới khóc xong nên giọng còn hơi nức nở: "Cảm ơn."

 

Vu Hồng Nhiêu nhìn hai mắt cô: "Khóc?"

 

Ôn Trường Ninh cúi đầu mặc áo khoác, không trả lời.

 

Vu Hồng Tiêu cũng không an ủi, chỉ nói một câu: "Sau này có chuyện gì không vui thì nói với tôi."

 

Đôi mắt khóc đến đỏ bừng của Ôn Trường Ninh nhìn chằm chằm Vu Hồng Tiêu, dưới ánh đèn, cặp mắt kia còn vươn nước mắt, yếu ớt xinh đẹp chiếu thẳng vào trong lòng Vu Hồng Tiêu.

 

"Tôi là chồng của em, sau này bất cứ chuyện gì cũng có tôi rồi."

 

________

Ngày hôm sau Lý Nhiễm đến khách sạn đón cha Lý, buổi sáng trước khi Lý Nhiễm về một ngày cha Lý ngồi tàu hỏa đến đây, chờ ở khách sạn gần ga cả nửa ngày.

 

Lúc Lý Niễm đến, cha Lý đang đứng dưới đại sảnh trong khách sạn chờ cô. Ông nhìn như rất nôn nóng, cau mày, đi tới đi lui không ngừng trong đám đông ra ra vào vào.

 

Cho đến khi nhìn thấy Lý Nhiễm, tinh thần lo lắng mới hạ xuống được, mày cũng giãn ra.

 

Lý Nhiễm tiến đến ôm lấy ông: "Ba ơi!"

 

Cha Lý quan sát cô thật kỹ, một lát lại nói cô gầy, một lát lại nói cô béo. Tóm lại, cả người vui vẻ nên nói năng lộn xộn: "Nhiễm Nhiễm."

 

Lý Nhiễm lái xe chở cha Lý đến nhà cô vừa mua. Về đến nhà, cô lấy sổ đỏ công chứng nhà đất cho cha Lý xem: "Ba ơi, cuối cùng chúng ta cũng có chỗ dừng chân ở thành phố N rồi."

 

Cha Lý vui đến độ không khép miệng được: "Con gái cưng của ba thật sự có bản lĩnh, có nhà của mình rồi."

 

Lý Nhiễm nghe thấy câu "có nhà của mình rồi" thì trong lòng cảm thấy chua chát. Chuyện lúc trước hai cha con ở tại Hạ gia, bị Hạ phu nhân làm khó làm dễ, ném xuống mâm cơm của bọn họ đã qua thật lâu, hiện tại cô cũng có nhà của mình rồi.

 

Cha Lý tham quan nhà cửa, nhìn trong nhìn ngoài, từ trên xuống dưới nhìn hồi lâu.

 

"Ba phòng được đó, ba bốn phòng tốt hơn hai phòng."

 

Lý Nhiễm hiểu ý của ông, mua nhà ba phòng ngủ, chứng minh sau này Lý Nhiễm đồng ý đón ông đến ở. Cho nên trong lòng cha Lý đặc biệt vui vẻ.

 

Ngày hôm sau là đêm giao thừa, sáng sớm trời chưa sáng, cha Lý đã tất bật dọn dẹp nhà cửa. Sau đó đi đến chợ mua thức ăn. Chờ đến khi Lý Nhiễm thức dậy, trong nhà đã có không khí Tết hơn rất nhiều, sau khi ăn sáng xong, cha Lý cầm bút mực đến phòng khách viết câu đối.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/toi-khong-can-anh-ta-nua/chuong-182.html.]

 

Cha Lý viết chữ rất đẹp, dòng chữ được viết bằng thư pháp kia còn muốn đẹp hơn được in từ máy tính. Viết vài chữ Phúc, sau đó viết câu đối.

 

Lý Nhiễm mặc áo ngủ lông xù xù, chạy ra ngoài dán câu đối.

 

Khi chuẩn bị vào nhà, nhìn thấy phía xa xa có đứng một người, nhìn một lát cô mới nhận ra đó là Khổng Phàn Đông.

 

"Sao anh lại ở đây?"

 

Đây là nhà mới của cô, người biết không đến năm người, nhưng tuyệt đối không bao gồm người của Hạ Nam Phương.

 

Khổng Phàn Đông cũng thành thật, anh ta sờ sờ cái mũi: "Gọi đến trường thì nghe nói học sinh đang nghỉ đông nên đến đây xem cô có về nước không."

 

Anh ta không trực tiếp trả lời, nhưng Lý Nhiễm cũng hiểu, ngay cả số của trường anh ta cũng tra được thì huống chi địa chỉ của cô.

 

"Có chuyện gì sao?"

 

Sắc mặt Khổng Phàn Đông ngay lập tức nghiêm túc hẳn: "Bệnh tình của lão gia trở nên nguy kịch."

 

Lý Nhiễm nghe xong có chút không tin được lỗ tai của mình: "Bệnh của ông nội trở nên nguy kịch? Sao có thể? Lúc tôi đi, ông nội vẫn còn khỏe mạnh mà."

 

Khổng Phàn Đông chua xót nói: "Cô đã đi gần nửa năm rồi, mà thọ mệnh của lão gia thì qua một ngày lại thiếu thêm một ngày."

 

Lý Nhiễm hiểu rõ đạo lý này, nhưng vẫn không thể chấp nhận được.

 

"Hạ Nam Phương đâu? Vì sao anh ta không gọi điện cho tôi?"

 

Chuyện này cách đơn giản nhất là Hạ Nam Phương gọi điện cho cô là xong, vì sao còn muốn vòng một cái vòng lớn, để Khổng Phàn Đông đến đây tìm cô.

 

"Lão đại không biết tôi đến đây tìm cô."

 

"Vì sao?"

 

"Bởi vì hiện tại cậu ấy rất..."

 

"Rất cái gì?"

 

Khổng Phàn Đông suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng cũng nghĩ ra được một từ miêu tả.

 

"Yếu ớt."

Loading...