Chạm để tắt
Chạm để tắt

Tôi Không Cần Anh Ta Nữa - Chương 166

Cập nhật lúc: 2024-08-31 10:40:45
Lượt xem: 79

Lý Nhiễm nhớ đến cha Lý đã từng nói với cô rằng nếu một người đàn ông chân chính thích một người phụ nữ, anh ta sẽ không sĩ diện, sẽ không giả vờ lãnh khốc trước người mình yêu.

 

Chân chính thích một người có lẽ là anh ta sẽ luôn dùng ánh mắt dịu dàng hướng về phía bạn, bạn có thể cảm nhận được rằng bản thân được thế giới này đối xử bằng sự dịu dàng đó.

 

Lúc ấy cô không hiểu lắm những lời đó, Hạ Nam Phương như một miếng thép đã được rèn luyện thành áo giáp màu đen, anh có thể bảo vệ thành trì, không gì có thể phá nổi.

 

Nhưng anh vĩnh viễn cũng không biết như thế nào là dịu dàng, cô vẫn luôn cho rằng như thế.

 

Thẳng đến đêm nay cô mới hiểu được, anh cũng dùng trăm phương ngàn kế mà âm mưu, chỉ vì ngăn cản lời đồn đãi vớ vẩn ở bên ngoài, cũng sẽ dùng lời nói không thuần thục đến an ủi cô.

 

Nhưng những chuyện này đều xảy ra sau này, giữa bọn họ đã kết thúc từ cái ngày chia tay trên hôn lễ đó.

 

Dưới ánh trăng, Hạ Nam Phương thổ lộ, anh nói với cô rằng: "Tôi thích em."

 

Trong lòng cô có chút khiếp sợ chỉ trong tích tắc, không suy nghĩ được gì nhưng ngay sau đó cô lập tức nhớ lại lúc trước mình quyết tâm rời khỏi Hạ gia như thế nào.

 

Cô chậm rãi mở miệng: "Lúc trước tôi khăng khăng muốn chia tay với anh, rời khỏi Hạ gia, ngoại trừ người của Hạ gia đối xử hà khắc với tôi, còn có nguyên nhân khác nữa."

 

"Là gì?"

 

Cô chưa bao giờ nghĩ đến có một ngày, cô sẽ bình tâm hòa khí mà giải thích với Hạ Nam Phương chuyện này.

 

"Nguyên nhân thứ hai là chúng ta ở bên nhau thời gian lâu như thế nhưng tôi vẫn không cảm nhận được anh thích tôi."

 

Phản ứng của Hạ Nam Phương đối với nguyên nhân này, kỳ thật có chút ức chế.

 

Hiện tại tâm cảnh của anh thay đổi rất nhiều, so sánh với lúc trước khi nghe những lời như thế này thì bây giờ có chút hơi có thể hiểu được cô nói "không cảm nhận được anh thích tôi" là cái gì.

 

"Thật ra ngay từ đầu chúng ta cũng không phải là như thế, cũng có thời gian ở bên nhau khá vui vẻ. Còn nhớ lúc tôi đến thành phố N trải qua mùa đông thứ nhất, bởi vì nơi tôi lớn lên từ nhỏ không có tuyết, cho nên vẫn luôn chờ mong có thể ở thành phố N ngắm tuyết với anh."

 

Cô nhớ đến chuyện cũ, khóe miệng cười chua xót: "Kết quả năm ấy ở thành phố N chậm chạp không chịu có tuyết, anh thấy tôi chờ nóng lòng, không bao lâu sau đã dẫn tôi đến Hokkaido ngắm tuyết, còn dạy tôi trượt tuyết nữa."

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/toi-khong-can-anh-ta-nua/chuong-166.html.]

"Hạ Nam Phương, khoảng thời gian đó thật sự rất vui, cũng là nguyên nhân vì sao tôi chống đỡ để yêu anh nhiều năm như vậy. Sau đó, anh càng ngày càng kế thừa nhiều quyền lực của Hạ gia, dã tâm của anh càng lúc càng lớn, số lần chúng ta gặp mặt cũng theo đó mà càng ngày càng ít."

 

"Hạ Nam Phương, anh có biết trong tám năm này, cách mấy tháng chúng ta mới có thể gặp một lần là bao lâu không?"

 

Hạ Nam Phương cau mày: "Bao lâu?"

 

"Sáu tháng linh tám ngày."

 

Ngay cả bản thân Hạ Nam Phương cũng không ngờ, bọn họ đã từng không gặp nhau lâu như thế, mỗi lần anh đi công tác ở nơi khác, Lý Nhiễm thường xuyên gọi video với anh, ngoại trừ dặn dò một chút chuyện ra, thì cô luôn nhìn anh xử lý công việc qua màn hình video.

 

"Ý muốn chia tay với anh đã xuất hiện từ ba năm trước, cũng không phải dễ dàng dứt bỏ được. Anh tựa như một loại độc tố nào đó chảy xuôi chảy ngược trong cơ thể tôi, tôi dùng ba năm mới có thể đưa anh ra khỏi m.á.u thịt, loại bỏ từng chút từng chút anh ra khỏi thân thể tôi."

 

Hạ Nam Phương lần đầu tiên nghe thấy cô nói những lời này, cũng rất ngạc nhiên, trong lòng vô cùng xúc động.

 

"Tôi mất ba năm mới có thể hoàn thành nó, Hạ Nam Phương... Đó không phải là chuyện mà anh làm ba bốn chuyện là có thể thay đổi, chuyện đến hiện giờ, Hạ Nam Phương anh biết cái gì gọi là phản ứng ứng kích không?"

 

"Nếu tôi còn sẽ bởi vì ánh mắt nào đó của anh, động tác nào đó của anh, mỗi một câu nói cảm thấy không được tự nhiên, thì nội tâm của tôi sẽ kích thích lại tôi, nó đang nói với tôi, tôi phải quên anh, tôi mới có đường sống, rời khỏi anh, tôi với có thể chân chính mà làm chính mình."

 

Hạ Nam Phương rũ mắt, không đành lòng đối diện với cô, trong lòng đột nhiên xuất hiện cảm giác không tên, cái loại cảm giác này chạm thẳng vào đáy lòng, gõ vào linh hồn sắt thép của anh, làm anh sinh ra loại cảm giác hồ nghi bản thân.

 

"Tôi trước kia... thật sự không xem trọng em như vậy sao?"

 

Trong lòng cô chua xót đến cực điểm: "Anh cũng không phải cố ý bỏ qua như thế, đối với Hạ Nam Phương anh mà nói, không cần phải cố tình làm thế. Nhưng anh không xem trọng cho nên người khác sẽ coi khinh, anh có hiểu không?"

 

Một Hạ Nam Phương thiên ngôn vạn ngữ giờ đây cứng lại ở trong lòng, cuối cùng nói ra một câu: "Thật xin lỗi."

 

Lý Nhiễm lắc đầu, chia tay cũng đã hơn ba tháng, nội tâm cô rất bình tĩnh mà nói với Hạ Nam Phương: "Anh không cần xin lỗi, thực tế là tôi ở trong lòng anh không có quan trọng như thế mà thôi."

 

"Không phải. Em quan trọng đối với tôi hơn em nghĩ."

 

"Cũng không phải, anh có thể vì nghiên cứu đối thủ mà mất ăn mất ngủ, không biết ngày đêm mở họp nghiên cứu và thảo luận. Anh có thể vì khai thác sản phẩm mới, tự mình đi nước ngoài mời chào phỏng vấn nhân tài, mỗi một quân sư đều có thể cảm nhận được sức hút thiên tài của anh. Anh vì sáng lập thị trường quốc tế, ở Châu Âu đợi hết một năm, trong lúc đó chỉ về nước có ba lần. Lại chưa từng nghĩ đến, tìm hiểu xem trong lòng tôi đang suy nghĩ cái gì."

 

"Tình cảm của chúng ta tựa như nước sông không có nguồn, anh làm như thế sớm hay muộn gì cũng sẽ khô cạn."

Loading...