Chạm để tắt
Chạm để tắt

Tôi Không Cần Anh Ta Nữa - Chương 158

Cập nhật lúc: 2024-08-30 11:18:22
Lượt xem: 47

"Con gái đến cuối cùng thì cũng phải gả cho một người đàn ông, con nói con đến thành phố lâu như vậy rồi mà một nhà chồng cũng chưa tìm được, thật không bằng an phận ổn định đợi ở nhà, gả cho một người chồng tốt, êm êm đẹp đẹp mà sinh sống."

 

Lý Nhiễm cười cười, cha Lý mở miệng cắt ngang hai người vừa mới uống được chút rượu đã không biết Đông Tây Nam Bắc này: "Đủ rồi."

 

Mùi rượu xông lên, làm khuôn mặt bọn họ đỏ bừng: "Đại ca, anh nóng cái gì? Tôi nói những điều đó còn không phải muốn tốt cho Lý Nhiễm sao? Nó cũng đã 26 tuổi, tôi còn thay các người cảm thấy sốt ruột giùm."

 

Lý Nhiễm nắm chặt đ.ấ.m tay, những người này đều là bạn của cha cô, đều là trưởng bối, cô không ngừng dập lửa ở trong lòng mình.

 

Giọng của cha Lý rất kiên định: "Tôi không vội, con bé muốn kết hôn thì kết hôn, không muốn kết hôn thì có đến 80 tuổi tôi cũng không gấp."

 

Lý Nhiễm nhìn về phía cha Lý, đôi mắt không chịu khống chế mà bắt đầu lên men.

 

Người nọ còn cứng miệng, ngón tay chỉ chỉ bàn: "Đại ca, ông đây là đang hại nó!"

 

Cha Lý vẫn luôn rất yêu thương chiều chuộng cô, từ nhỏ đã là như vậy. Trước kia ông thường xuyên đi công tác, mỗi lần về đều mua quần áo, dụng cụ học tập cho cô mà những người thành phố mới có thể mua cho trẻ con nhà mình. Ông yêu thương cô từ trước đến nay đều không bất kể hồi báo, ông chưa bao giờ nghĩ đến sau này cô sẽ báo đáp mình cái gì, ông yêu đứa nhỏ này là từ lúc sinh mệnh cô vừa bắt đầu, cho đến khi sinh mệnh ông kết thúc.

 

Cha Lý không lên tiếng, khi ông lựa chọn làm những chuyện này, làm sao không có băn khoăn đến cuộc sống sau này của cô cho được, nhưng mà ông vẫn lựa chọn tôn trọng cô.

 

Người nọ phun mùi rượu: "Đại ca, Lý Nhiễm là con gái cưng của ông, cũng chính là con gái của tôi. Hôn nhân của nó cũng ở trên người tôi, ở chỗ làm của tôi có một nhân viên công vụ, công việc ổn định, thằng nhóc đó là người tốt, rất thành thực."

 

"Thì ra hôm nay chú đến đây là có mục đích, đến làm mai cho con sao?"

 

Người nọ ngước đôi mắt đỏ bừng lên nhìn Lý Nhiễm: "Cái gì mà mục đích, chú cũng là vì muốn tốt cho con."

 

"Phải không? Vậy chú nói xem đối phương mà chú muốn giới thiệu cho con có điều kiện gì?"

 

Người nọ cho rằng cô đồng ý rồi, cong môi: "Công việc, nhân viên công vụ con hiểu không? Sau này nuôi con tuyệt đối không thành vấn đề."

 

Lý Nhiễm gật đầu: "Ồ. Dáng người thì sao? Mặt mũi thế nào?"

 

"Tuy người hơi lùn một ít, nhưng vừa thấy là biết là người thương vợ."

 

"Lùn một ít là lùn bao nhiêu?"

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/toi-khong-can-anh-ta-nua/chuong-158.html.]

Người nọ ấp a ấp úng: "Có lẽ 1m7? 1m7 cũng không thấp nha? 1m7..."

 

Lý Nhiễm cười cười: "Chú, con mang giày cao gót vào cũng đã 1m75, không quá thích hợp đúng không?"

 

Người nọ xua tay: "Cái này không thành vấn đề, nó sẽ không ghét bỏ con."

 

Lý Nhiễm: "...."

 

Cô quả thật phải bị tức mà cười.

 

Mấy người bên cạnh sáng suốt nghe ông ta càng nói càng khoa trương, nhanh chóng kéo ông ta ra: "Chú Trường Bách của cháu uống say, cháu đừng nghe ông ta nói bừa."

 

Cha Lý cũng không còn hứng thú uống rượu: "Được rồi được rồi, đưa cậu ta về đi."

 

"Tôi không có say, đừng chạm vào tôi!" Ông ta thất tha thất thểu đứng lên, lung lay lui về sau hai bước rồi chống tay lên bàn, lắc lắc cái đầu to lớn kia, chỉ vào Lý Nhiễm nói: "Tao có lòng tốt giới thiệu đối tượng cho mày, mày lại có thái độ gì thế! Mày cho rằng mày lớn lên xinh đẹp thì ghê gớm lắm sao? Còn không phải bị người ta đá à?"

 

"26 tuổi rồi còn kén cá chọn canh, làm sao? Còn muốn gả cho kẻ có tiền? Mày muốn gả cho kẻ có tiền, kẻ có tiền nhìn trúng mày mới là lạ! Thanh cao cái gì?"

 

Vừa dứt lời, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân của giày da dẫm lên nền xi măng, vang lên âm thanh buồn trầm.

 

Vào cửa đầu tiên là một bóng người cao dài màu đen, từng chút từng chút tiến vào cho đến khi bóng dáng người đó hoàn toàn tiến vào trong nhà, người ở phía sau cửa cũng đập vào trong ánh mắt mọi người.

 

Một tay Hạ Nam Phương bỏ vào trong túi quần, một tay khác kéo theo thứ gì đó, sau khi đứng ở cửa hai giây, đối diện tầm mắt của Lý Nhiễm sau đó đi đến bên người cô.

 

Bây giờ là thời điểm mặt trời lên cao nóng nhất trong ngày, ánh mặt trời thật sự nóng rát, tựa như muốn thiêu đốt nướng chín tất cả mọi người.

 

Hạ Nam Phương mặc áo sơmi màu lam nhạt, đi từ cửa vào, trên người thoải mái thanh tân sạch sẽ, không có giọt mồ hôi nào.

 

Anh đưa lưng về phía ánh nắng, màu da trắng sáng, mặt mày trầm đen, quanh thân như tản ra ánh sáng.

 

Ánh mắt lạnh băng ngày thường kia, lúc này càng như là vừa ra khỏi hầm băng, nhìn chằm chằm người nọ vừa rồi nói ẩu nói tả kia.

 

Anh thoáng như đi ở dưới hầm băng mà không phải là dưới ánh mặt trời.

 

Hạ Nam Phương tìm một vị trí ngồi xuống, bắt chéo chân, nhìn chằm chằm người nọ: "Vừa rồi ông nói ai?"

Loading...