Chạm để tắt
Chạm để tắt

Tôi Không Cần Anh Ta Nữa - Chương 147

Cập nhật lúc: 2024-08-28 17:46:12
Lượt xem: 81

Cánh tay nóng bỏng dắt ngang qua eo cô. Cô muốn hất bay cánh tay kia ra, nhưng cánh tay anh như là làm bằng sắt thép, dịch thế nào cũng đều không nhúc nhích.

 

Anh ở phía sau lưng cô cười khẽ một tiếng, hơi thở nóng bỏng phun trên cổ cô, trên lỗ tai cô, như là thứ gì đó gặm cắn một chút, phòng cũng không lớn, cô có thể cảm nhận được trên người anh truyền ra sự nóng bỏng.

 

Cô sờ sờ lỗ tai, không được tự nhiên mà động động cơ thể.

 

Trong lòng hai người đều có tâm sự, ngủ không ngon cho lắm.

 

Thấy cô vẫn luôn xoay người, ngủ không yên ổn. Bàn tay to của anh đang ôm eo cô, cái được cái không mà vỗ nhẹ, tiết tấu đúng nhịp, tư thế trấn an.

 

Có loại cảm giác khiến lòng người an tâm mãnh liệt.

 

Ngay từ đầu cô còn phòng bị anh, đếm đếm rồi chìm vào mộng đẹp.

 

____

 

Sáng sớm hôm sau, Lý Nhiễm bị ánh sáng trong phòng chiếu tỉnh. Gió và mưa bên ngoài đều đã ngừng lại, ánh nắng màu vàng ấm xóa sạch màu đen trên không trung đặc biệt xanh thẳm.

 

Khi Vu Hiểu Hiểu gọi điện đến, Hạ Nam Phương đang đẩy toa ăn từ bên ngoài tiến vào.

 

Khách sạn sớm đã cạn thức ăn, cũng không biết anh lấy thức ăn sáng từ đâu ra.

 

Anh đẩy toa ăn đến bên bàn, ý bảo cô đến ăn cơm, cô chỉ chỉ điện thoại ý bảo chờ lát nữa sẽ đến.

 

"Mưa tạnh rồi, nước ngập úng bên ngoài cũng từ từ rút đi rồi."

 

"Chuyện sao chép tớ đã có cách rồi, cậu yên tâm đi."

 

"Anh cậu cũng đến thành phố J?"

 

Vừa mới dứt lời, đã thấy anh đứng bên cạnh cô, khoanh tay từ trên cao nhìn xuống, sau đó đề cao âm lượng gọi cô: "Ăn cơm!"

 

Vu Hiểu Hiểu đang theo cô nói chuyện, biết Lý Nhiễm không lái xe muốn để anh của mình rước cô về, thình lình nghe thấy giọng người đàn ông ở đầu dây bên kia.

 

"Cậu đang ở với ai thế?"

 

Lý Nhiễm trừng Hạ Nam Phương, chỉ thấy khóe miệng người đàn ông cong lên thành nụ cười xấu xa, cảm thấy mỹ mãn mà tránh ra.

 

Từ trước đến nay cô sẽ không nói dối, đăc biệt đối phương là người thân thiết của mình: "Hạ Nam Phương."

 

Vu Hiểu Hiểu ở đầu dây bên kia hít thở sâu một hơi, sau đó thét chói tai hỏi: "Tại sao cậu lại ở cạnh anh ta?"

 

Chuyện này nói ra thật sự rất dài, loại tình huống tối hôm qua cô cũng không có khả năng đuổi anh đi lập tức được.

 

"Chúng tớ không phải đến cùng nhau, chuyện này nói ra thì rất dài."

 

Vu Hiểu Hiểu kích động thiếu chút nữa đã theo điện thoại bò đến: "Cậu thật vất vả mới bỏ anh ta được, tại sao lại còn ở cùng với anh ta chứ?"

 

Nói xong còn như sợ cô đã quên vậy: "Lúc trước cậu ở trước mặt nhiều người như thế cự tuyệt anh ta, tính cách có thù tất báo đó của anh ta sao có thể dễ dàng buông tha cậu được, không chừng đang ra đòn gì đó, cậu ngược lại còn ở cùng với anh ta."

 

Vu Hiểu Hiểu như sợ người khác không nghe thấy, đề cao âm lượng đến đinh tai nhức óc: "Cậu ngàn vạn lần đừng bị vẻ bề ngoài của anh ta lừa, anh ta chính là mặt người dạ thú."

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/toi-khong-can-anh-ta-nua/chuong-147.html.]

Đầu dây bên này cô nghe thấy thế giật mình, nhanh chóng che điện thoại lại, liếc nhìn Hạ Nam Phương ngồi cách đó không xa một cái.

 

Thấy ánh mắt anh lạnh như băng sương.

 

Cô cắt ngang Vu Hiểu Hiểu: "Mọi chuyện không phải như cậu nghĩ đâu, về rồi tớ sẽ giải thích sau với cậu."

 

Nói xong trấn an Vu Hiểu Hiểu hai câu, cúp máy.

 

Hạ Nam Phương đang cúi đầu chuẩn bị bữa sáng, nét mặt không nhìn ra cái gì, nhưng dáng vẻ thì vẫn lạnh như băng trước sau như một.

 

"Ăn cơm."

 

Sau khi cô ngồi xuống, anh lấy chén nước gừng đến trước mặt cô, từ đầu đến cuối, không nói một lời.

 

Chuyện này xác thật cô làm không cẩn thận, lần này Hạ Nam Phương chính thức làm chuyện tốt.

 

Đầu tiên là bất chấp nguy hiểm đến tìm cô, lại giúp cô xử lý chuyện sao chép, cũng không có uy h.i.ế.p cô cái gì.

 

Việc nào ra việc đó, cô không nên nói những lời đó sau khi được anh giúp đỡ như vậy, cho dù những lời đó không phải do chính miệng cô nói ra, nhưng Vu Hiểu Hiểu là bạn thân của cô, rất dễ dàng đại biểu cho lập trường của cô.

 

"Tôi thay Hiểu Hiểu xin lỗi anh." Cô lo sợ bất an nắm chặt đũa, trong lòng không phải sợ hãi, chỉ là có chút khó khăn.

 

Có lẽ trước kia bị người ta hiểu lầm, cũng không bởi vì làm một ít chuyện tốt không được người ta hiểu, cô phát hiện sau khi Vu Hiểu Hiểu hiểu lầm Hạ Nam Phương, cô theo bản năng mà muốn xin lỗi người đàn ông này.

 

Hạ Nam Phương cong môi, thẳng thắng lại không làm ra vẻ mà tức giận.

 

Trước kia cô có rất nhiều cách dỗ anh vui, hôn đôi mắt anh, cọ cọ người anh, thậm chí cô chỉ cần hơi hơi dính anh một tí, Hạ Nam Phương đều sẽ không tức giận nữa.

 

Nhưng hiện tại tình cảnh đổi dời, không nói cô không muốn làm như vậy, cho dù cô có đồng ý cô cũng không muốn lấy lòng như thế.

 

Đúng, cái loại xin lỗi đó không phải là dỗ dành, mà là lấy lòng.

 

Người bình thường đều sẽ không muốn duy trì cái loại quan hệ đó.

 

Không khí nhất thời trở nên lạnh nhạt.

 

Cô cúi đầu, uống một ngụm canh, mùi vị nồng của gừng cay chịu không nổi.

 

Nước mắt cứ thế mà rơi xuống.

 

Hu hu hít hít giơ tay ra muốn anh lấy giấy giùm, người đàn ông liếc cô một cái, đưa giấy qua.

 

Ngữ khí hơi có chút bực bội bất đắc dĩ: "Anh bị mắng, em khóc cái gì?"

 

Anh sẽ không cho rằng cô đau lòng anh chứ?

 

Không được, chịu không nổi! Canh dừng thật sự quá cay.

 

____

 

Sau khi cơm nước xong, tùy tùng bên người Hạ Nam Phương như trên trời giáng xuống, khi Khổng Phàn Đông tiến vào còn cho Lý Nhiễm một nụ cười ý vị thâm sâu.

 

Lý Nhiễm:???

Loading...