Chạm để tắt
Chạm để tắt

Tôi Không Cần Anh Ta Nữa - Chương 136

Cập nhật lúc: 2024-08-25 22:07:39
Lượt xem: 120

Khi anh nói những lời này, giọng rất nhẹ, khí nóng phun trên ngọn tóc của Lý Nhiễm, có loại thiêu đốt người khác.

 

Lý Nhiễm vừa đỡ anh vào phòng khách, vừa tìm số điện thoại gọi người của Hạ gia.

 

Hạ Nam Phương thấy cô vẫn luôn cúi đầu nghịch điện thoại, cánh tay dài duỗi ra, cướp điện thoại của cô vào trong tay.

 

Sau đó Hạ Nam Phương đứng ở dưới ánh đèn lộ ra nụ cười: "Điện thoại đẹp hơn anh sao?"

 

Lý Nhiễm: "Trả điện thoại lại cho tôi."

 

Hạ Nam Phương không thuận theo không buông tha, anh cầm điện thoại của Lý nhiễm, thậm chí đều không cần do dự đã đoán được mật khẩu của cô, vừa lướt vừa lầm bầm: "Anh xem thử điện thoại này có chỗ nào đẹp hơn anh."

 

Nói thật, từ trước đến nay Lý Nhiễm chưa từng nhìn thấy Hạ Nam Phương như thế, chính xác ra từ trước nay chưa từng thấy Hạ Nam Phương uống say.

 

Ngày thường anh ngoại trừ xã giao này nọ, cơ hồ là không uống rượu.

 

Giống hôm nay thế này, khi say lại lộ ra dáng vẻ tươi cười ngốc ngốc đáng yêu, trong cuộc đời của Lý Nhiễm đây là lần đầu tiên nhìn thấy.

 

Tuy rằng không bị dọa đến, nhưng đã là thật bị sốc.

 

Lý Nhiễm vì lấy điện thoại của mình lại, lập tức quyết định không so đo với quỷ say: "Không đẹp bằng anh, anh là đẹp nhất."

 

Hạ Nam Phương tắt điện thoại, giây sau đó thừa dịp Lý Nhiễm còn chưa kịp phản ứng, anh đứng lên ghế đặt điện thoại trên đèn treo trong phòng khách.

 

Lý Nhiễm trợn mắt há hốc mồm mà nhìn.

 

"Đừng tưởng rằng anh say rượu, là có thể muốn làm gì thì làm."

 

Hạ Nam Phương dõng dạc: "Em cũng đã nói anh đẹp nhất, còn nhìn điện thoại làm gì?"

 

Lý Nhiễm thế mà không lời gì để nói, chỉ nghĩ dỗ người này nhanh chóng ngủ.

 

"Được rồi, anh ngủ đi được không?"

 

Ánh mắt Hạ Nam Phương nhìn phòng ngủ chính: "Được thôi."

 

Lý Nhiễm đưa anh tới phòng dành cho khách.

 

"Anh ngủ trước đi, chờ sáng mai tỉnh rượu, rồi anh đi được không?"

 

Cô vừa trải giường nệm, vừa nói chuyện với Hạ Nam Phương.

 

Chờ trải xong, khi quay đầu lại, phát hiện phía sau đã không có ai.

 

Ra cửa, ở phòng ngủ chính tìm được anh, Hạ Nam Phương đang ngồi trên giường, không chớp mắt mà nhìn Lý Nhiễm: "Ngủ ở đây."

 

Lý Nhiễm: "..."

 

Cô cảm thấy bây giờ không thể nói đạo lý gì được với anh: "Thôi được."

 

Hạ Nam Phương nắm áo sơmi, chuẩn bị cởi đồ.

 

"Này này! Anh cởi đồ ra làm gì?"

 

Hạ Nam Phương chớp chớp mắt, vẻ mặt ngây thơ hỏi: "Ngủ không cởi đồ ra sao?"

 

Lý Nhiễm nhanh chóng nắm chặt áo anh lại: "Đừng cởi nữa, tạm chấp nhận một đêm đi."

 

Tuy Hạ Nam Phương không vui, nhưng cũng không làm trái lại lời cô nói, chỉ là thấy Lý Nhiễm chuẩn bị đi, anh ngồi dậy hỏi: "Em không ngủ?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/toi-khong-can-anh-ta-nua/chuong-136.html.]

 

Lý Nhiễm: "..."

 

Không biết còn tưởng anh làm gì đấy?

 

Cũng đúng, hiện tại tư duy của anh không phải người bình thường có thể lý giải.

 

Chỉ thấy Hạ Nam Phương kéo chăn ra, vỗ vỗ khăn trải giường.

 

Lý Nhiễm cảm thấy chỉ là bằng những lời này, đã chứng minh bây giờ Hạ Nam Phương tuyệt đối không thanh tỉnh.

 

Anh có bao giờ chủ động mời người khác ngủ một giường với anh? Luôn luôn độc lai độc vãng, ngay cả ngủ cũng tự mình chiếm một cái giường.

 

Lý Nhiễm cầm lấy gối ôm bên cạnh: "Để nó thay tôi ngủ ở đây trước, tôi đi ra ngoài có chuyện tí."

 

Hạ Nam Phương cau mày, như suy nghĩ gì đó.

 

Cuối cùng cũng dỗ người ngủ được rồi, Lý Nhiễm nằm liệt ở phòng cho khách.

 

Đêm nay cô xác thật bất ngờ với Hạ Nam Phương, cô vẫn luôn không biết thì ra anh còn có một mặt này.

 

Không giống với ngày xưa, tuy vẫn cố chấp như cũ, nhưng còn nói lý được, không phải thật chọc người ta chán ghét.

 

____

 

Sáng sớm hôm sau, Hạ Nam Phương thức dậy việc đầu tiên là xem kỹ một vòng hoàn cảnh toàn thân của mình.

 

Đầu nhớ lại những thứ nhỏ nhặt, linh tinh vụn vặt mà nhớ đến một ít việc.

 

Sau khi mở cửa phòng ra, hai người gặp nhau ở phòng khách.

 

Lý Nhiễm đang đứng trên ghế, nhón mũi chân tìm điện thoại, Hạ Nam Phương đột nhiên mở cửa dọa đến cô sợ tới mức thiếu chút nữa đã ngã xuống từ trên ghế.

 

"Em đang làm gì vậy?"

 

Sau khi tỉnh rượu biểu cảm của Hạ Nam Phương vẫn cao lãnh trước sau như một, hoàn toàn không có trạng thái ngốc ngốc dễ thương như tối qua nữa.

 

Không biết vì sao, trong lòng Lý Nhiễm tự nhiên có chút mất mát nho nhỏ.

 

"Tìm điện thoại, bị đặt ở trên đèn treo rồi."

 

Hạ Nam Phương xắn tay áo sơmi đi đến, ý bảo Lý Nhiễm xuống dưới: "Sao điện thoại lại ở trên đèn treo thế?"

 

Lý Nhiễm nhìn anh, dáng vẻ muốn nói lại thôi.

 

"Anh hỏi tôi, tôi đi hỏi ai?"

 

Hạ Nam Phương dẫm lên ghế, không phí sức lực gì đã lấy được điện thoại của Lý Nhiễm, cổ tay áo anh dính một ít bụi, nhưng anh không thèm để ý chút nào phủi phủi.

 

"Tối hôm qua xảy ra chuyện gì anh đều không nhớ rõ ư?"

 

Hạ Nam Phương: "Tối hôm qua xảy ra chuyện gì?"

 

Lý Nhiễm gật gật đầu: "Ừ, không nhớ rõ thì thôi. Nhưng mà, tôi muốn nói với anh, dáng vẻ uống say của anh tương đối đáng yêu."

 

Đường đường Boss lớn bị người ta dùng vẻ đáng yêu hình dung?

 

Hạ Nam Phương ngơ ngẩn, ánh mắt nhìn Lý Nhiễm nhiều thêm phần hoang mang.

 

Lý Nhiễm lắc đầu, thôi, dù sao uống say là không phải Hạ Nam Phương, là ai tương đối đáng yêu có ý nghĩa gì đâu.

Loading...