Chạm để tắt
Chạm để tắt

Tôi Không Cần Anh Ta Nữa - Chương 115

Cập nhật lúc: 2024-08-22 16:34:54
Lượt xem: 129

Hiện giờ dán mấy miếng băng keo cá nhân, có loại cảm giác vương tử mặc quần áo điêu dân, không hợp nhau.

 

Tầm mắt của cô dừng lại thời gian quá lâu, sau khi Hạ Nam Phương chú ý tới, buông đũa trong tay, dùng tay khác cầm lấy cái muỗng ăn canh.

 

Lý Nhiễm trước kia cũng không có phát hiện Hạ Nam Phương có thuộc tính ngạo kiều, người như anh luôn luôn thẳng thắn chính trực, thích thì muốn, không thích thì vứt bỏ.

 

Chỉ duy nhất Lý Nhiễm là ngoại lệ.

 

Cô vẫn luôn cảm thấy Hạ Nam Phương không phải rất thích cô, cũng không quan tâm đến cô, nhưng gần đây cô phát hiện ra một khía cạnh bí mật khác của người đàn ông này.

 

Khía cạnh đó vô cùng nắm chắc và có trình độ nhất định.

 

Tựa như như bây giờ, Lý Nhiễm không chỉ biết anh vì cô mà học ngải cứu cả một buổi chiều, càng biết anh vì thế mà bị thương.

 

Cô uống một ngụm canh, trong lòng thờ ơ, khổ nhục kế lần đầu tiên hữu hiệu, lần thứ hai đã có thể không còn hiệu quả.

 

Cơm nước xong, Lý Nhiễm lấy túi xách xuống nhà, thấy Hạ Nam Phương cũng ở cửa.

 

Hai người nhìn nhau một cái, đều nhìn thấy đồ trong tay đối phương.

 

"Anh đi ra ngoài?"

 

Hạ Nam Phương ừ một tiếng: "Sáng mai có cuộc họp, đêm nay ở tại công ty."

 

Lý Nhiễm không nói chuyện, cô lẳng lặng mà chờ Hạ Nam Phương tiếp tục nói.

 

"Em phải đi?"

 

"Ừ."

 

Hạ Nam Phương tựa hồ cũng không quá chấp nhất với muốn Lý Nhiễm cùng ở với mình, dáng vẻ không thèm quan tâm: "Tôi không ở, em ở lại đi."

 

Lý Nhiễm đứng ở tại chỗ thở dài, cô nghĩ Hạ Nam Phương đã gặp được một sư phụ lợi hại nào rồi.

 

Bước đầu tiên là "khổ nhục kế, lấy lui làm tiến", "nén giận", cuối cùng đến "việc nhỏ mà không nhịn được thì sẽ làm loạn việc lớn".

 

Tính tình vô cớ gây rối hình như không phải là cô nữa rồi.

 

Lý Nhiễm cong môi cười cười, muốn vạch trần: "Cuối cùng, ai dạy anh những điều đó?"

 

Hạ Nam Phương ngẩn ra một chút, ngay sau đó phản ứng được Lý Nhiễm nói là cái gì, nói trong lòng không đau là giả.

 

Nhưng mặt của Hạ Nam Phương vẫn không có cảm xúc gì, từ khi anh ý thức được ở trong lòng Lý Nhiễm, muốn tốt với cô, cô sẽ xem đó là diễn trò.

 

Nếu thật là diễn trò, anh cũng không ngại diễn cả đời.

 

Anh chỉ thất thần một lát, rất nhanh đã khôi phục khuôn mặt lạnh lẽo như cũ: "Tôi không hiểu em đang nói cái gì."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/toi-khong-can-anh-ta-nua/chuong-115.html.]

 

Lý Nhiễm thấy anh giả ngu, trong lòng cảm thấy không thú vị, thật sự là không thú vị chút nào.

 

Cô tiến lên một bước, nắm bàn tay của Hạ Nam Phương, sau đó giơ lên ở hắn trước mặt: "Không hiểu tôi nói cái gì, cái này thì sao?"

 

Hạ Nam Phương bình tĩnh thu tay lại, không hề có gì chột dạ với lời nói của Lý Nhiễm: "Không cẩn thận bị thương mà thôi."

 

"Sao anh không nói thẳng là lúc học ngải cứu nên bị thương?"

 

Hạ Nam Phương cũng không để ý tới Lý Nhiễm khiêu khích, anh đút tay vào túi quần: "Em đừng nghĩ nhiều, không có liên quan đến em."

 

"Hạ Nam Phương, anh hà tất làm hành động không tỉnh táo đó làm gì? Không phải quá trễ rồi sao?"

 

Hạ Nam Phương đơn giản rõ ràng hỏi lại: "Loại hành động gì?"

 

Nói xong anh khẽ cong khóe môi: "Mặc kệ tôi làm cái gì đều là giả, trong mắt em không có một thứ nào là thật sao?"

 

Lý Nhiễm cười theo: "Anh muốn thứ nào là thật? Hạ Nam Phương, anh cần gì phải lừa mình dối người, tôi thật sự không thể cho anh điều anh muốn, cho dù anh thật sự muốn, mỗi ngày tôi có thể nói một trăm lần với anh. Tôi không còn yêu..."

 

Hạ Nam Phương cúi đầu, nâng đầu cô lên, bá đạo mà hôn cô.

 

Vẻ mặt của anh quá mức hung ác, thế nên Lý Nhiễm cảm thấy anh muốn xé rách cô nuốt vào bụng.

 

Lý Nhiễm khó chịu một trận, đẩy anh ra: "Hạ Nam Phương!"

 

"Anh có bản lĩnh thì cả đời sống lừa mình dối người đi."

 

Hạ Nam Phương nhéo cằm cô, để mặt cô đối diện mình.

 

Bản lĩnh của Lý Nhiễm thật lớn, cô cứ như vậy đã dễ như trở bàn tay mà chọc giận anh, cô biết anh quan tâm nhất là cái gì, cũng biết anh ghét nhất là chi, không hề lưu tình chút nào mà dẫm đạp lên mó.

 

Tựa như dẫm lên một đống nước bùn do tuyết tan chảy, càng dẫm càng bẩn, càng dẫm càng chán ghét.

 

Cô quay mặt đi, Hạ Nam Phương không chút nào để ý mà cười nhẹ một tiếng, anh dựa sát vào bên vành tai cô, chỉ cách một lớp da gần động mạch của cô.

 

"Lý Nhiễm, tôi biết em suy nghĩ cái gì. Em hận cũng được, yêu cũng được, tôi đều không quan tâm."

 

Lý Nhiễm trăm triệu không nghĩ tới trong lòng Hạ Nam Phương sẽ nghĩ như thế, cho dù là hận, cũng muốn cùng cô dây dưa với nhau.

 

Cô không chút nào nghi ngờ lời anh nói, tựa như lúc trước anh đã từng nói, mặc kệ cô chạy đến đâu, anh cũng sẽ tìm được cô.

 

"Từ giờ trở đi, mãi cho đến ngày cưới, tôi đều sẽ ở bên cạnh em."

 

Nói "ở bên cạnh", không bằng nói là "canh chừng".

 

Lý Nhiễm đối với sự bá đạo của anh đã thấy nhiều không trách: "Tôi cho rằng giữa chúng ta đã kết thúc."

 

"Kết thúc?"

Loading...