Chạm để tắt
Chạm để tắt

Tôi Không Cần Anh Ta Nữa - Chương 112

Cập nhật lúc: 2024-08-21 02:45:37
Lượt xem: 191

Anh mới phát hiện, nhiều năm như vậy mọi chuyện anh làm cho Lý Nhiễm, căn bản không có tác dụng gì, thậm chí còn cho mang đến mầm tai hoạ cho cô.

 

Anh đưa quà tặng quý báu cho cô, châu báu trang sức, Lý Nhiễm chưa bao giờ đeo lên, bằng không cũng sẽ không ném hơn hai tháng, thẳng đến hôm nay nhìn thấy cô mới biết được.

 

Anh lấy danh nghĩa vị hôn thể giam cầm cô ở bên người, ngoại trừ ba chữ "vị hôn thê" mà người ngoài cảm thấy ngon ngọt và khát khao này cho Lý Nhiễm thì hình như cô không hề quan tâm.

 

Nhiều năm rồi anh không quan tâm Lý Nhiễm, khiến cho người khác coi khinh với cô.

 

Hạ Nam Phương nghĩ những điều đó, tựa hồ ẩn ẩn hiểu rõ khát vọng của Lý Nhiễm. Cô khát vọng rời khỏi đây, khát vọng một thân phận mới, khát vọng một cuộc sống mới.

 

Một cuộc sống mà không có Hạ Nam Phương anh.

 

"Hứa Minh Lãng." Giọng nói anh nặng nề, như là làm ra một quyết định rất quan trọng.

 

Hứa Minh Lãng nhìn về phía anh: "Anh Nam."

 

"Cậu đúng thật là anh em tốt của tôi." Lời này của anh thật sự không nghe ra có ý tốt gì.

 

Hứa Minh Lãng rùng mình một cái: "Anh Nam?"

 

Hạ Nam Phương nhắm mắt: "Từ hôm nay trở đi, những hợp tác của Hạ gia và Hứa gia toàn bộ đều ngừng hẳn."

 

Nghe những lời này, thiếu chút nữa Hứa Văn Bân đã từ ghế trên nhảy dựng lên: "Nam Phương... sao con có thể... vì một chút chuyện nhỏ này?"

 

Ngưng hẳn hợp tác của hai nhà, không thua gì quyết liệt.

 

Đặc biệt là mấy năm nay, sản nghiệp của Hứa gia phần lớn đều bám vào trên người Hạ gia, cơ hồ không có cách nào tự lực gắng sinh.

 

Những lời của Hạ Nam Phương này đối với Hạ gia mà nói chẳng qua chỉ là cắt rớt một miếng thịt trên đùi, còn đối với Hứa gia mà nói... cơ hồ là tai họa ngập đầu!

 

Hứa Minh Lãng cũng luống cuống, anh ta không nghĩ tới mọi chuyện lại nghiêm trọng như vậy.

 

Anh ta cho rằng nhiều nhất cũng sẽ bị phạt một chút, giống như ngày xưa, chuyện này rất nhanh sẽ qua đi.

 

"Anh Nam, sao anh có thể vì một người phụ nữ, cùng Hứa gia..."

 

"Cô ấy không phải là một người phụ nữ, cô ấy là vợ của Hạ Nam Phương tôi."

 

Hứa Minh Lãng không rõ, loại người như anh ta đương nhiên không rõ, từ khi ra đời đã ngậm thìa vàng, chưa bao giờ tiếp xúc với những người như Lý Nhiễm, bởi vì từ trong tận đáy lòng đã xem thường.

 

Anh ta cảm thấy Hạ Nam Phương muốn cưới Lý Nhiễm không hề đáng giá, cho rằng hai người bọn họ không hề xứng đôi.

 

Nhưng trên đời này rất nhiều chuyện, cũng không phải hai chữ "xứng đôi" là có thể nói rõ ràng được.

 

Chỉ cần Hạ Nam Phương anh nhận định, thì bất cứ là ai, đều xứng đôi.

 

Hứa Văn Bân lập tức đạp Hứa Minh Lãng một chân: "Ai bảo mày ăn nói hàm hồ!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/toi-khong-can-anh-ta-nua/chuong-112.html.]

 

Hứa Minh Lãng có ngốc cũng hiểu được tính nghiêm trọng: "Anh Nam, em đi xin lỗi Lý Nhiễm là được đúng không? Chỉ cần là người anh nhận định, về sau em cũng sẽ tôn trọng."

 

Hạ Nam Phương yên lặng nhìn anh ta: "Hứa Minh Lãng, cậu vẫn không thể hiểu. Từ nhỏ cậu đã làm bạn lớn lên với tôi, lúc trước tôi giao Lý Nhiễm cho cậu chăm sóc, là sự tín nhiệm với cậu. Làm buôn bán cũng giống vậy, hai nhà bắt đầu từ tín nhiệm, hiện giờ.... dù sao người tùy hứng thì phải chịu đựng sự trả giá của sự tùy hứng đó."

 

Đúng là bởi vì Hứa Minh Lãng lớn lên từ nhỏ với anh, mới không rõ vì sao hôm nay Hạ Nam Phương sẽ bởi vì một Lý Nhiễm, đoạn tuyệt quan hệ của hai nhà.

 

Hứa Văn Bân giãy giụa tia cuối cùng: "Nam Phương, chúng ta có thể cứu."

 

Hạ Nam Phương đứng lên: "Có một số việc có thể cứu, nhưng có một số việc không được. Hứa Minh Nguyệt cứ giao cho cảnh sát đi. Thân thể không khỏe còn có thể trị, nhưng lòng hỏng rồi... các người cũng đừng nhúng tay."

 

Hạ Nam Phương đi rồi, khách khứa ở Hứa gia tan hơn phân nửa.

 

Chuyện xảy ra ngày hôm nay như vậy, hơn nữa Hạ Nam Phương đã đi, ai còn dám ở.

 

Ở lại, chỉ có những người có quan hệ không nói rõ với Hứa gia.

 

Khi Hạ Nam Phương lên xe, chiếc xe Rolls-Royce dừng ở một bên hạ cửa sổ xe xuống, Phí Huyên híp mắt, tựa như không che dấu cười nhạo Hạ Nam Phương.

 

"Chậc chậc chậc, cậu thật đủ ngu xuẩn!"

 

Hạ Nam Phương lạnh mặt, mặc kệ anh ta: "Lái xe."

 

____

 

Chạy được nửa đường, Lý Nhiễm mới nhận ra đường đi không đúng.

 

"Đây không phải đường về công ty."

 

Vương Ổn nhìn kính chiếu hậu: "Boss nói, đưa cô về biệt thự Nhạc Sơn."

 

Biệt thự Nhạc Sơn ở ngoại ô, Lý Nhiễm cũng không thường đi, đường xá xa đi làm rất không tiện.

 

"Đi biệt thự Nhạc Sơn làm cái gì?"

 

"Boss bảo tôi đưa cô đi, còn lại không biết." Vương Ổn thật cẩn thận nhìn cô một cái: "Lý Nhiễm tiểu thư, Boss, cậu ấy..."

 

"Gì?"

 

"Cậu ấy... cậu ấy sợ cô không thích về Hạ gia, lại sợ cô ở bên ngoài chịu khổ, cho nên mới bảo tôi đến đón cô đến biệt thự Nhạc Sơn."

 

Lý Nhiễm vô cảm: "Biết rồi."

 

Vương Ổn muốn nói lại thôi: "Boss thật sự.... rất quan tâm cảm nhận cô."

 

Lý Nhiễm đỡ trán, cảm thấy người của Hạ gia hết một người lại tới một người có cái tật xấu gì đây: "Nếu lái xe không dùng miệng thì ngậm lại đi!"

 

Vương Ổn câm miệng, an tĩnh như gà.

Loading...