Tôi Đang Đợi Cô Ấy Quay Đầu Lại - Chương 1

Cập nhật lúc: 2024-07-07 09:56:20
Lượt xem: 2,968

Tôi chủ động trêu chọc Giang Ký Hoài.

Rồi lại bỏ rơi hắn vào thời điểm hắn chán nản nhất, xoay người chạy về phía người khác.

Sau đó, Giang Ký Hoài từ một thiếu niên nghèo trở thành họa sĩ tài năng.

Bức tranh "Mối tình đầu" đã trở thành một bức tranh nổi tiếng được nhiều nhà sưu tập sẵn lùng.

Trong tranh là bóng lưng của một thiếu nữ.

Có người hỏi ý nghĩa của bức tranh.

Giang Ký Hoài chưa bao giờ trả lời.

Cho đến một ngày, hắn bị đẩy ra khỏi phòng cấp cứu, khi đã tỉnh cơn say.

Hắn khép hờ mắt, bên môi vô thức thì thào: "Tôi đang đợi cô ấy quay đầu lại, vẫn luôn đợi."

***

1.

Bức tranh mới nhất của Giang Ký Hoài được bán đấu giá công khai tại Chris. Cháy vé. 

Nó có tên là "Mối tình đầu", là một bức tranh u tối, giữa biển hoa ẩn hiện bóng lưng của một cô gái. Nếu không tinh mắt, sẽ chẳng thể nhìn thấy cô gái ở một góc.

Khi người bán đấu giá giới thiệu tác phẩm, máy quay đã lia tới chỗ Giang Ký Hoài.

Chàng trai trẻ có thân hình cao lớn, dưới ánh đèn flash gương mặt anh tuấn càng thêm nổi bật.

Trong vài năm trở lại đây, cái tên Giang Ký Hoài luôn là từ khóa hot ở trong và ngoài giới. 

Một hoạ sĩ vừa trẻ vừa đẹp trai hiếm có, chỉ dựa vào vẻ bề ngoài, hắn đã có hàng triệu fan hâm mộ. Trong vòng 5 năm, từ một cậu bé nghèo vô danh, hắn đã trở thành một họa sĩ tầm cỡ quốc tế, giá trị sản phẩm của hắn cũng tăng vọt.

Giá khởi điểm của bức “Mối tình đầu” lên tới 6 triêu tệ, đây là giới hạn mà nhiều họa sĩ cả đời không thể đạt tới.

Có người hỏi: “Cô gái trong bức tranh có phải là mối tình đầu ngoài đời thực của anh không?”

"Ừ." Giang Ký Hoài trả lời ngắn gọn.

“Chắc hẳn bức tranh này có ý nghĩa đặc biệt với anh phải không?”

Giang Ký Hoài không trả lời mà đứng dậy, ánh mắt tĩnh lặng thâm sâu nhìn bốn phía.

Dù biết hắn không thể trông thấy nhưng tôi vẫn vô thức hạ vành mũ xuống để tránh bị lộ mặt lên trên màn hình.

Giang Ký Hoài chậm rãi nói:

"Khi còn học cấp ba, tôi đã hứa sau này bức tranh bán đấu giá đầu tiên ở Chris, phải là bức vẽ cô ấy."

"Vậy là anh và mối tình đầu vẫn đang ở bên nhau phải không?"

Khóe miệng Giang Ký Hoài nhếch cười nửa miệng:

"Chia tay."

Dưới khán đài một trận xôn xao.

Hắn cầm micro, lạnh lùng liếc nhìn bức tranh rồi nói từng chữ:

"Rất nhiều lần tôi đã nghĩ về cảnh tượng hôm nay. Tôi đứng đây và hỏi cô ấy, có hối hận khi chia tay tôi không".

2.

Tôi không nghe tiếp những gì hắn nói vội vàng trốn khỏi hiện trường. Tim đập nhanh đến mức muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Phòng phát sóng trực tiếp của nhà đấu giá vẫn mở cửa, cuối cùng bức tranh của Giang Ký Hoài đã được bán với giá 20 triệ u  tệ.

Đây là thành tựu rất đáng ghi nhận đối với một họa sĩ trẻ.

Nhóm chát bạn học cũ đã bùng nổ:

[Mọi người đã xem buổi phát sóng trực tiếp của Giang Ký Hoài chưa? Cậu ấy thực sự đã có một mối tình đầu ở trường trung học?]

[Ừ, tin được không? Cậu ấy là một tên mọt sách chính hiệu, làm sao biết đi tán tỉnh? Chuyện này đối với tờ còn chấn động hơn cả chuyện bà tớ biết đọc rap.]

[Nam sinh tới tuổi 18 thường biến đổi rất lớn, nếu biết trước sau này Giang Ký Hoài sẽ đẹp trai như vậy, thì hồi cấp ba tớ đã cướp cậu ấy về tay rồi.]

[Thậm chí tớ còn chưa dám tưởng tượng nếu được ngủ với cậu ấy sẽ tuyệt vời đến thế nào.]

Nhóm chát đầy rẫy những người thích buôn dưa lê.

Đứa bạn ngồi cùng bàn thời cấp ba liền trò chuyện riêng với tôi:

[Dã Nghi, cậu biết mối tình đầu của Giang Ký Hoài là ai không?]

Vì phải bắt xe buýt nên tôi không xem kịp xem hết tin nhắn.

Khi tôi bật điện thoại lại, bạn cùng bàn đã gửi một biểu tượng cảm xúc thè lưỡi:

[Tớ thật ngốc á, cậu đâu có quen Giang Ký Hoài, sao có thể biết mối tình đầu của người ta là ai?]

[Ừ, tớ cũng không biết.]

Không biết có phải do điều hòa trong xe quá thấp hay không, tim tôi như bị một sức mạnh nào đó bóp nghẹt.

Lạnh lẽo và đau đớn đến tột cùng.

Làm sao tôi lại không biết hắn? 

Thân thể của hắn, từng chỗ tôi đều đã sờ qua, nhớ rất rõ ràng.

Dụ dỗ Giang Ký Hoài sa vào lưới tình, chính là tôi. 

3.

Ở trường cấp ba Giang Ký Hoài không hề nổi bật.

Nhưng nhắc tới những học bá xuất sắc nhất, thì hắn phải đứng đầu danh sách.

Ngày hôm đó, khi tôi đến trường là đúng lúc chuông reo, Giang Ký Hoài đột nhiên chặn tôi lại ngay tại cổng.

Hắn đeo một chiếc kính cũ gọng đen, tròng kính đã bị xước.

Bộ đồng phục học sinh rộng thùng thình bị gió thổi tung, làm nổi bật một thân hình gầy gò. Với đôi môi khô khốc, hắn nói với tôi một cách khô khốc: "Bạn học, đến muộn rồi."

Trường học có một quy định bất thành văn, nếu đi muộn ba lần một tháng sẽ bị phạt làm vệ sinh phòng dụng cụ thể thao.

Tôi muốn co giò bỏ chạy nhưng chẳng ngờ hắn lại nhanh hơn chặn đường làm tôi lao thẳng vào hắn.

Ôm lấy bộ n.g.ự.c đang đau nhức do va chạm, tức giận nhìn hằn:

"Tớ bị thương cậu đủ khả năng bồi thường không?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/toi-dang-doi-co-ay-quay-dau-lai/chuong-1.html.]

Giang Ký Hoài mím môi, hấp tấp lùi về phía sau một bước, khuôn mặt tái nhợt bỗng ửng đỏ. 

“Nhà trường quy định nếu đi muộn sẽ bị trừ điểm.”

Tôi lắc lắc tấm bảng vẽ trong tay:

"Bạn học, cậu không thể linh hoạt chút được sao? Tớ học lớp mỹ thuật, cậu có thể bỏ qua cho tớ được không?"

"Cậu đến muộn, tớ phải ghi lại."

Con bà nó. 

Tôi đắc ý lắc lắc thứ trong tay mình. 

Chiếc phù hiệu gắn trên n.g.ự.c áo bị tuột ra sau cú va chạm.  

Tấm gương tiêu biểu của trường - Giang Ký Hoài.

Một học sinh đứng đầu. 

Tôi nghe nói chủ nhiệm lớp trọng điểm rất nghiêm khắc, thứ Hai hàng tuần trước lễ chào cờ, thầy sẽ kiểm tra xem học sinh có đeo phù hiệu gọn gàng hay không.

Khi phát hiện mình chưa đeo, đều phải đứng trước cờ để nói lời xin lỗi.

Giang Ký Hoài nheo mắt: "Trả lại huy hiệu đây."

“Vậy thì đừng ghi tên tớ ha.”

Tôi cài phù hiệu của hắn lên áo mình, lấy sữa dâu trong túi ra nhét vào tay hắn, nịnh nọt:

"Bạn học Giang, hôm nay là thứ sáu, nếu cậu muốn ghi tên tớ thì cứ làm đi."

Tôi vẫy tay:

"Ngày mai đến phòng vẽ số 3 nha, tớ sẽ trả lại huy hiệu cho cậu!"

Hắn im lặng cầm hộp sữa, lặng lẽ nhìn tôi bằng cặp mắt đen láy.

Tôi tưởng hắn đồng ý nên yên tâm lẻn vào bằng cửa sau lớp học.

Không ngờ Giang Ký Hoài lại không chơi theo lẽ thường.

Sau giờ học tối thứ Sáu, cô hiệu trưởng mới bảo tôi ở lại dọn dẹp phòng thiết bị.

Giang Ký Hoài vậy mà dám ghi tên tôi.

Chỉ là trò vặt thôi, tên nhóc thối. 

Tôi điều tra về Giang Ký Hoài từ người bạn ngồi cùng bàn với mình, người được coi là người biết tuốt của trường.

“Cậu không biết người ta là học sinh dẫn đầu lớp sao? Nghe nói trong kỳ thi tuyển sinh cuối cấp hắn là thủ khoa đấy. Trường sẽ miễn học phí và tiề n ăn ở trong ba năm học.” 

"Nhưng gia cảnh của Giang Ký Hoài cũng rất khó khăn, nhà cậu ấy chỉ còn lại một người bà nội bị mù, nên tính tình kỳ quái, cả ngày âm trầm, không thích nói chuyện với người khác, giống như một cỗ máy chỉ biết mỗi việc học."

Tôi nhìn vào huy hiệu trong lòng bàn tay mình.

Nó vừa cứng vừa lạnh. 

Tôi đã đặt lịch ở phòng vẽ số 3 hôm thứ bảy rồi ở lại cả ngày.

Tận tối mới thấy Giang Ký Hoài xuất hiện.

Hôm nay hắn không mặc đồng phục, mặc một chiếc áo khoác mỏng màu đen, quần jean vẫn là kiểu mùa hè.

Trường chúng tôi là một trường tư thục được xây dựng trong một khu giàu có, nhìn toàn bộ khuôn viên trường, có lẽ chỉ có hắn là người ăn mặc nghèo nàn như vậy.

Nhận thấy tôi đang quan sát mình, Giang Ký Hoài quay mặt đi.

Hộp sữa dâu hôm qua tôi đưa cho hắn, bị trả lại nguyên vẹn bên cạnh bàn.

Hắn xoè bàn tay về phía tôi, đốt ngón tay thon dài, lòng bàn tay thô ráp, khác hẳn những cậu bé mười bảy, mười tám tuổi bình thường:

"Trả huy hiệu cho tớ."

"Nhưng hôm qua cậu đã làm ngược lại, khiến tớ phải dọn vệ sinh suốt hai tiếng đồng hồ, thậm chí còn không ăn tối."

Tôi thản nhiên nói dối. 

Nhưng hắn cau mày, lạnh lùng nói:

"Phòng dụng cụ hôm qua rất sạch sẽ, không mất nhiều thời gian để dọn dẹp."

Tôi cũng thất kỳ lạ khi phòng dụng cụ thể dục vốn dĩ luôn bẩn thỉu và hôi hám, thế mà hôm qua lại sạch sẽ đến không ngờ. 

Cứ như thể có ai đó đã dọn dẹp nó từ trước.

Tôi mỉm cười xoa cằm:

"Tớ không quan tâm, nếu cậu làm người mẫu cho tớ, huy hiệu sẽ được trả lại ngay sau khi vẽ xong."

"Tớ cam đoan, trong vòng một giờ, nhất định sẽ hoàn thành!"

Tôi đưa tay đặt cây cọ vẽ ngang miệng.

Có lẽ vì chưa bao giờ bị một cô gái gây sự vô lý như tôi nên Giang Ký Hoài đành phải thuận theo mà ngồi xuống ghế.

Tôi đặt nhiệt độ trong phòng là 30 độ.

Nhiệt độ trong phòng đột nhiên tăng, cần cổ lộ ra bên ngoài của hắn lấm tấm mồ hôi. 

Hắn mím môi ngồi đó không nói một lời.

Tôi ném cọ vẽ xuống, càu nhàu: “Không phải như này!”

Đôi mắt trống rỗng của hắn di chuyển từ chiếc đồng hồ treo tường sang mặt tôi. 

Tôi nhếch mép cười rồi hất cằm:

"Nhiệt độ cao như vậy, người mẫu phải cởi hết quần áo ra, bạn học Giang?"

Sắc mặt tái nhợt của hắn đột nhiên đỏ bừng, bàn tay siết chặt vai ghế, lạnh lùng ngẩng đầu: “Tớ không cần huy hiệu nữa.”

Hắn quay đầu bỏ đi nhưng nhanh chóng bị tôi giữ lại.

Cuốn sổ tay màu xám lắc lư trước mặt hắn.

Đồng tử của hắn co rụt lại, cả người bất động ngơ ngác nhìn tôi.

Cuốn sổ ố vàng đã được lật đi lật lại nhiều lần, mỗi trang trong đó đều là chân dung của tôi.

Tên tôi thì được đặt trên tiêu đề nhưng nó lại không phải của tôi.

"Phòng thất lạc của trường đã gửi cho tớ. Tớ thấy trên đó có chữ Dã Nghi, giống hệt nét chữ cậu viết ở sổ nhật ký ngày hôm qua." Tôi mỉm cười đến gần hắn: “Bạn học Giang Ký Hoài! Cậu thích tớ phải không?"

Bình luận

2 bình luận

Loading...