Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tôi đã tìm được tình yêu đích thực của mình ở khoa trực tràng - 10

Cập nhật lúc: 2024-10-12 13:43:28
Lượt xem: 1

 

Tuệ Khanh gật đầu, nghe đến ba từ ‘bác sĩ Dự’ thì hình ảnh người đàn ông lo lắng ôm mình suốt dọc đường tới phòng hiện lên, vừa tức vừa xúc động. Cô nắm chặt tay, cảm giác cứng rắn, đàn hồi vẫn còn lưu lại chút gì đó, tự trách vì sao lại không sờ thêm vài cái. Với một đứa chưa từng thử yêu đương hay thân mật với ai, đây là cơ hội có một không hai, thế mà cô đã đánh mất việc trộm mò mẫm n.g.ự.c trai. Nhưng suy đi nghĩ lại, bác sĩ nam đó đã dần lấy được chút thiện cảm của cô.

Một lát sau, các phần cháo được phát cho bệnh nhân. Tuệ Khanh không còn chút sức lực nào, nên chỉ ăn được có hai tô rồi nằm xuống giường, tiếp tục ngủ thiếp đi như một con mèo thoả mãn.

- Điểm phân cách chạm mặt lần hai -

Tuệ Khanh đoán chính mình sẽ ngủ rất ngon, nhưng chưa đầy hai tiếng sau thì cô đã choàng tỉnh giấc. Xung quanh không một bóng người, đèn phòng hiu hắt, đến cả cái bụng cô cũng kêu gào, chắc có lẽ cả ngày ăn không đúng giấc nên nó cứ sôi lên ùng ục. Không còn cách nào khác, cô đành phải lết tấm thân đau ốm này đi đến dãy nhà vệ sinh dành riêng cho bệnh nhân.

Tuệ Khanh xác thực là lết từng bước đến nhà vệ sinh. Khi cô nghĩ kiếp nạn lần này đã qua, kiếp nạn lớn hơn mới bắt đầu. Cô một lòng hướng tới sự thăng hoa của việc đại tiện nhưng quên mất chính mình đến bệnh viện để làm gì. Thế là lần đầu tiên trong đời, cô ngồi trong toilet, lấy khăn giấy chấm hai hàng nước mắt. Dù sao cũng đã nghe qua lời căn dặn của các y bác sĩ, cô cũng cố gắng nhanh chóng kết thúc việc tâm sự với nhà vệ sinh để tránh tình trạng bị viêm nhiễm.

Chiếc bụng vừa ổn lại, Tuệ Khanh rửa bên dưới một cách cẩn thận để không cần phải ở bệnh viện thêm từng giây phút nào thì bên tai bất ngờ vang lên tiếng thở dốc của ai đó. Cô nhíu mày, cố gắng lắng nghe kĩ càng hơn, nhưng mọi thứ vẫn im ắng làm cô nghĩ chính mình đã nhầm lẫn. Cho tới khi kéo chiếc quần thun lên được nửa chừng, giọng cười đứt quãng hí hí lần nữa xuất hiện.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/toi-da-tim-duoc-tinh-yeu-dich-thuc-cua-minh-o-khoa-truc-trang/10.html.]

Tuệ Khanh nuốt nước bọt, ban nãy cô cũng không nhớ rõ nhà vệ sinh còn có ai khác nữa không, nhưng trong đầu bắt đầu hiện lên những mẫu truyện ngắn về oan hồn trú ngụ để đưa giấy vệ sinh đỏ hoặc xanh, hay nữ quỷ tóc dài trồi lên từ bồn rửa tay. Tiếng cười kia càng lúc càng rõ ràng, thậm chí còn có gì đó kì dị.

"Ai… ai đó…" Tuệ Khanh lấy hết can đảm mà lên tiếng, thế mà chỉ nhận lại sự im ắng. Cô kéo quần lên một cách run rẩy, sau đó he hé cửa để nhìn ra bên ngoài. Thông qua lớp gương, tất cả các phòng đều mở toang cùng tình trạng không một bóng người, nhưng tại sao bên tai cô lại nghe thấy tiếng xả nước?

Tuệ Khanh lần nữa đóng cửa lại, hít một hơi thật sau. Lần đầu cô đến bệnh viện, trải nghiệm cảm giác li kì này, thật là một chuyện đáng để ‘vui mừng’. Cô chuẩn bị sẵn sàng tinh thần, đột ngột mở phăng cửa rồi ba chân bốn cẳng chạy ùa ra ngoài với hàng đống câu khẩn cầu tổ tiên cùng thần phật che chở, kể cả quên mất vết thương ở mông.

Ngay khi rời khỏi nhà vệ sinh, Tuệ Khanh đụng mạnh vào lòng n.g.ự.c của một người khác, lúc nhìn kĩ lại thì bắt gặp khuôn mặt vô cùng quen thuộc: bác sĩ Dự Hoài Khang.

"Ch… Chú…" Tuệ Khanh thể hiện ra hết những phần ấm ức, tay níu chặt vạt áo của anh: "Trong toi… toilet, có… có ma…"

Hoài Khang bất ngờ với sự đụng độ này, thậm chí thấy Tuệ Khanh mém té nên theo bản năng mà đưa tay ra vòng lấy eo cô, kéo sát cô lại gần hơn. Thấy ánh mắt giàn giụa nước đó cùng cái tướng chạy bán sống bán c.h.ế.t của cô, anh vốn dĩ không muốn tin cũng phải nghi ngờ. Nhưng mùi m.á.u lần nữa thu hút sự chú ý của anh, không cần nhìn cũng biết rõ vết mổ lại bị hở khiến anh phải bồng cô trở về phòng kèm dòng suy nghĩ thì ra cũng có bệnh nhân vô cùng sung sức sau khi mổ.

Lúc này, một người phụ nữ ló đầu ra hành lang, chị ta vừa mới cầm điện thoại đọc truyện cười trong nhà vệ sinh ở căn phòng cuối, nơi khuất sau chiếc gương. Chợt nghe tiếng la cùng tiếng bịch bịch chạy như bay của người nào, chị ta cũng hoảng sợ không kém, nhưng lại không thấy bóng dáng một ai thì đành nhún vai rồi trở về lại phòng.

Loading...