Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tôi Cùng Bạn Thân Trọng Sinh Về Thời Niên Thiếu - Chương 4.2-5

Cập nhật lúc: 2024-09-16 01:46:32
Lượt xem: 2,401

Trong tình huống lúc đó, phản ứng đầu tiên của tôi là kéo Khương Lộ ra, tương lai cô ấy còn phải lên hình, không thể để lại sẹo được.

Ngay sau đó, tiếng hét của Tô Tịnh Nghi vang lên.

Bắp chân cô ta bị mảnh kính cứa vào, m.á.u rỉ ra.

Người đầu tiên chạy tới là Bùi Dã, cậu ta cúi người bế Tô Tịnh Nghi đang ửng đỏ mắt lên, quát Khương Lộ đang hoảng sợ "Tránh ra" rồi chạy về phía phòng y tế.

Sau đó Thẩm Thanh Kỳ xuất hiện, trong mắt cậu ta dường như là sự thất vọng xen lẫn vẻ đã nhìn thấu tất cả.

"Tớ đã nhìn thấy rồi, rõ ràng vừa rồi cậu cũng có cơ hội kéo cô ấy ra, tại sao lại cố tình để cô ấy bị thương?"

Tôi giấu bàn tay bị mảnh kính cứa vào ra sau lưng, cười hỏi cậu ta:

"Thẩm Thanh Kỳ, tớ làm gì thì liên quan gì đến cậu?"

Sau đó, các bạn trong lớp tự phát hình thành một trận cá cược.

Khương Lộ cắn ống hút cười khẽ, thuận miệng nói:

"Tớ cá là ai trong số họ cũng sẽ không ở bên Tô Tịnh Nghi."

Không ai nghe thấy, ngoại trừ tôi.

Nhưng tôi đồng ý, vì tôi đã gặp người mà Tô Tịnh Nghi thực sự thích.

Một chàng trai có tính cách giống Bùi Dã, nhưng ngoại hình lại rất giống Thẩm Thanh Kỳ.

5

Người đó là anh hàng xóm nhà cô ta trước khi chuyển trường.

[Bản dịch thuộc quyền sở hữu của bé Chanh - FB: Một Chiếc Chanh Vô Tree, chỉ được đăng tải trên fb và MonkeyD, những chỗ khác đều là ăn trộm nhé ạ~ đừng quên oánh giá pết Chanh 5 sao nhó, mãi iu mn]

Ngoại hình tuấn tú, tính cách ngông cuồng, những trải nghiệm lăn lộn ngoài xã hội nhiều năm đối với một cô gái từ nhỏ đã bị giam cầm trong khuôn viên trường học là vô cùng hấp dẫn.

Hơn nữa, còn có tâm lý nổi loạn hình thành do việc tiếp xúc quá thường xuyên bị bố mẹ ép buộc chuyển trường, khiến cô ta nhớ mãi không quên.

Nhiều lần xin nghỉ phép là để lén lút đi gặp anh ta, dây dưa không dứt với đám côn đồ ngoài trường là cố ý gây sự chú ý của anh ta.

Kiếp trước, sau khi thi đại học xong, Thẩm Thanh Kỳ và Bùi Dã đồng thời bày tỏ tình cảm với cô ta, nhận lại được nụ cười ngạc nhiên xen lẫn vẻ hiểu rõ của cô.

"Chúng ta không phải vẫn luôn là bạn sao?"

"Như vậy không phải tốt hơn sao? Làm bạn bè thì mối quan hệ ổn định hơn làm người yêu."

Không lâu sau, cô ta công khai mối quan hệ của mình với anh chàng hàng xóm trên mạng xã hội.

Tôi nhớ khi Thẩm Thanh Kỳ nhìn thấy ảnh chụp chung của hai người, cậu ta đã ngồi im lặng rất lâu, biểu cảm trên khuôn mặt từ kinh ngạc chuyển sang cay đắng.

Hai gương mặt na ná nhau không cần nói cũng đủ hiểu rõ mọi chuyện.

Còn Bùi Dã nhận ra mình chỉ là người thay thế để an ủi là do một lần tình cờ ra tay giúp đỡ ở quán nướng, đối phương biết ơn nói to:

"Anh bạn, tính khí của anh cũng giống hệt Lẫm ca nhà chúng tôi."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/toi-cung-ban-than-trong-sinh-ve-thoi-nien-thieu/chuong-4-2-5.html.]

Vừa dứt lời, Lẫm ca trong miệng bọn họ liền bước tới với dáng vẻ uể oải, tay phải ôm Tô Tĩnh Nghi đang cười rạng rỡ.

Mọi người gọi cô ấy là: "Chị dâu."

Nụ cười của Bùi Dã cứng đờ trên môi.

Sau đó, chúng tôi không gặp lại Tô Tĩnh Nghi nữa, chỉ nghe nói cô ta đã trộm sổ hộ khẩu bỏ trốn đến một thành phố khác để đăng ký kết hôn với người kia.

Lần nữa biết tin tức về cô ấy là tám năm sau.

Lúc đó, tôi và Thẩm Thanh Kỳ đã ở bên nhau, cậu ta dựa vào vô số nguồn lực, mối quan hệ và nền tảng đã khởi nghiệp thành công, sở hữu khối tài sản hàng trăm tỷ, tôi sau khi học thẳng lên tiến sĩ đã đạt được chức danh giáo sư và trở thành giảng viên hướng dẫn trẻ nhất của trường đại học.

Một màn cầu hôn được chuẩn bị kỹ lưỡng bị Tô Tĩnh Nghi đột ngột xuất hiện làm gián đoạn, tôi vuốt ve chiếc nhẫn chưa kịp đeo vào ngón tay, lặng lẽ nhìn Thẩm Thanh Kỳ đưa cô ta đang ngất xỉu đến bệnh viện, cậu ta nói thẳng thắn:

"Dù sao cũng là bạn học, không thể làm ngơ được."

Đáng tiếc lúc đó tôi đã không nhận ra sức sát thương của ánh trăng sáng, đã đánh giá thấp chấp niệm của đàn ông đối với người con gái mà thời niên thiếu không có được.

Khi những cái mác bạo hành gia đình, sảy thai xuất hiện trên người Tô Tĩnh Nghi gầy yếu, sự xót xa và bảo vệ trong mắt cậu ta gần như không thể che giấu, vì vậy sau nhiều lần thất hứa là ánh mắt và suy nghĩ của cậu ta bắt đầu d.a.o động khi đối diện với tôi.

Khi đang hẹn hò, điện thoại của cậu ta đột nhiên đổ chuông, tôi đã ấn nút tắt máy, bình tĩnh nói với cậu ta:

"Ăn cơm xong rồi hãy đi, coi như là một cái kết đẹp cho mối tình này của chúng ta."

Cậu ta đứng chôn chân tại chỗ, có phần hoảng hốt gọi tôi:

"Tống Vu."

Tôi không để ý đến cậu ta, chậm rãi uống hết bát canh cuối cùng, sau đó tháo chiếc nhẫn ra đặt trước mặt cậu ta:

"Thẩm Thanh Kỳ, lần sau gặp lại, chúng ta sẽ không chào hỏi nhau nữa."

Nhưng tối hôm đó cậu ta đã không đi, tôi không biết tại sao.

Ngày hôm sau, tin tức Bùi Dã đưa một cô gái vào khách sạn lúc nửa đêm leo lên vị trí số một trên mạng xã hội, Khương Lộ lập tức bị đẩy lên đầu sóng ngọn gió.

Điều bất ngờ là không ai có thể liên lạc được với cô ấy.

Cho đến ba ngày sau, cô ấy lái xe đến tìm tôi, phía sau là bóng dáng Bùi Dã đuổi theo trên xe máy.

Khương Lộ mệt mỏi xoa xoa thái dương, quầng mắt đỏ hoe.

"Nhiều lần như vậy rồi, cuối cùng cũng bị chụp được."

"Đã đưa đơn ly hôn cho anh ta để anh ta đến với cô ta rồi."

"Tại sao anh ta lại không đồng ý chứ?"

Tôi khẽ thở dài, liếc nhìn chiếc điện thoại đang rung liên tục, người gọi đến là Thẩm Thanh Kỳ, đúng lúc xe sắp ra khỏi đường hầm, ánh sáng chói mắt khiến tôi theo bản năng nhắm mắt dựa vào ghế sau.

Mở mắt ra lần nữa, tôi đã trở lại tám năm trước.

 

Loading...