Chạm để tắt
Chạm để tắt

Tôi Cùng Bạn Thân Trọng Sinh Về Thời Niên Thiếu - Chương 13-14 (Hết)

Cập nhật lúc: 2024-09-16 01:51:05
Lượt xem: 1,877

13

So với tình cảm thanh mai trúc mã sâu đậm và tình bạn giữa cha mẹ, hàng xóm của Khương Lộ và Bùi Dã, mối quan hệ bạn cùng bàn giữa tôi và Thẩm Thanh Kỳ thực sự có phần hời hợt.

Ngay cả cặp đôi "ngang tài ngang sức" mà mọi người từng nhắc đến, sau khi cậu ta tỏ tình với Tô Tịnh Nghi, cũng không còn ai nhắc đến nữa.

Ai cũng nghĩ đó chỉ là trò vui tự biên tự diễn của họ.

[Bản dịch thuộc quyền sở hữu của bé Chanh - FB: Một Chiếc Chanh Vô Tree, chỉ được đăng tải trên fb và MonkeyD, những chỗ khác đều là ăn trộm nhé ạ~ đừng quên oánh giá pết Chanh 5 sao nhó, mãi iu mn]

Không ai biết tôi thực sự đã thích Thẩm Thanh Kỳ.

Thích đến mức ở kiếp trước, hết lần này đến lần khác tôi dung túng cho việc cậu ta bỏ rơi tôi vì Tô Tịnh Nghi, tin vào những lời biện minh đầy sơ hở của cậu ta.

Rượu quá ba tuần, tôi ra ban công hóng gió cho tỉnh táo.

Lúc này Thẩm Thanh Kỳ mới đi đến bên cạnh tôi.

Tôi nghiêng đầu nhìn khuôn mặt giống hệt tám năm sau ở kiếp trước, dường như ngoại trừ việc thiếu đi vẻ kiêu ngạo và tự tin đó, thì chẳng có gì thay đổi.

"Lâu rồi không gặp." Cậu ta nói: "Chúc mừng cậu, ước mơ đã thành hiện thực."

Hồi cấp hai, có lần mọi người thảo luận về ước mơ, tôi kiên định nói với họ:

"Sau này tớ muốn trở thành một giáo viên giỏi, có thể dạy học, cũng có thể nghiên cứu ra những kiến thức mới."

Thẩm Thanh Kỳ sau khi suy nghĩ đã nghiêm túc nói:

"Vậy tớ sẽ làm người giàu, để cậu có đủ tiền nghiên cứu."

Sau này, chúng tôi đều đạt được ước mơ, cậu ta quả thực cũng hào phóng đầu tư cho dự án nghiên cứu của tôi.

Lúc đó tôi vừa cười vừa hỏi cậu ta:

"Không sợ đầu tư thất bại, mất trắng sao?"

Cậu ta ôm tôi cũng cười:

"Không sợ, chỉ cần cậu thích tớ, thì mãi mãi sẽ không tính là thất bại."

Ký ức và hiện thực đan xen, tôi vén lọn tóc bị gió thổi rối ra sau tai, thoải mái nói với cậu ta một tiếng cảm ơn.

Cậu ta chăm chú nhìn hàng lông mày và đôi mắt của tôi, im lặng một lúc, rồi đột nhiên nói:

"Nói ra thì hơi buồn cười, năm đó tớ bị tai nạn xe cộ, suýt c.h.ế.t trên bàn mổ, hình như đã tiến vào một thế giới khác. Ở thế giới đó, sau khi chúng ta vào cùng một trường đại học thì ở bên nhau, cậu cũng giống như kiếp này trở thành nghiên cứu sinh, tớ cũng khởi nghiệp thành công, có khối tài sản trăm tỷ, tớ còn cầu hôn cậu nữa, chúng ta..."

"Vậy sao? Nghe buồn cười thật đấy." Tôi lên tiếng cắt ngang, không để cậu ta tiếp tục nói nữa.

Cậu ta cười chua chát, vẻ mặt ảm đạm, khi tôi nghiêng người định rời đi, cậu ta lại hỏi:

"Tống Vu, nếu năm đó tớ không thay đổi nguyện vọng, liệu chúng ta có thể ở bên nhau không?"

"Không." Tôi không chút do dự trả lời.

Cậu ta còn muốn nói gì đó, nhưng bị tiếng reo hò đột nhiên vang lên trong phòng bao cắt ngang.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/toi-cung-ban-than-trong-sinh-ve-thoi-nien-thieu/chuong-13-14-het.html.]

Nghe theo tiếng động, tôi nhìn thấy cửa phòng bao được mở ra.

Khác với đám con trai hung dữ xuất hiện năm đó, lần này, người đàn ông đứng ngoài cửa có vẻ ngoài tuấn tú, khí chất nho nhã, đó là nhà đầu tư cho dự án nghiên cứu mới nhất của tôi.

Anh ta đứng ở cửa lịch sự nói:

"Nghe nói cô Tống Vu đang tham gia họp lớp ở đây, với tư cách là nhà đầu tư cho đề tài nghiên cứu mới của cô ấy, hôm nay tôi xin phép chi trả toàn bộ chi phí, chúc mọi người chơi vui vẻ."

Khương Lộ mỉm cười quen thuộc hỏi:

"Cố tổng thật hào phóng, không sợ đầu tư thất bại sao?"

Anh ta nghiêm túc nói:

"Chỉ cần Tống Vu vui vẻ, thì không tính là thất bại."

Mọi người lập tức ồ lên một trận cười đầy ẩn ý, đồng thanh gọi tên tôi, ngay cả không khí cũng trở nên mờ ám.

Gió đêm thổi tà váy của tôi về phía Thẩm Thanh Kỳ, tôi lùi lại nửa bước, giữa sắc mặt hơi tái nhợt của cậu ta, xoay người rời đi.

"Lần sau gặp lại, không cần phải chào hỏi đâu."

14

Sau khi buổi họp lớp kết thúc, tôi và Khương Lộ cùng nhau lên xe rời đi.

Khi đi qua một đường hầm dài, có một chiếc xe giống hệt xe của chúng tôi đang chạy ngược chiều. Trong thoáng chốc, tôi nhìn thấy qua cửa kính xe đang hé mở, có hai cô gái ngồi bên trong.

Một người mệt mỏi xoa nhẹ thái dương.

Một người nhắm mắt dựa vào ghế xe.

Sau khi ngẩn người ra, tôi vội vàng quay đầu lại nhìn, nhưng chiếc xe đó đã biến mất từ lâu.

Khương Lộ xem xong kịch bản mới hỏi tôi đang nhìn gì vậy.

Đường hầm sắp kết thúc, phía trước dần sáng lên.

Tôi khẽ lắc đầu, chợt nhớ đến rất nhiều năm trước, khi mọi người đang bàn tán về mối quan hệ giữa Thẩm Thanh Kỳ, Bùi Dã và Tô Tịnh Nghi, cũng từng nhỏ giọng bàn tán về tôi và Khương Lộ.

"Theo cốt truyện của phim thanh xuân vườn trường, hai người họ cũng coi như là nữ phụ yêu mà không được, còn Tô Tịnh Nghi đích thị là nữ chính rồi."

Tôi vừa cười vừa ghé sát lại hỏi:

"Vậy sao? Cốt truyện này cũng quá hạn hẹp rồi, thế giới rộng lớn như vậy, cuộc đời dài như vậy, không ai là vai phụ của ai cả, kể cả khi cậu đang bàn tán về chúng tớ cũng vậy."

Suy cho cùng,

Chúng ta vốn dĩ là nhân vật chính trong cuộc đời của chính mình, hà cớ gì phải làm vai phụ trong câu chuyện của người khác.

(Hết)

 

Loading...