Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tôi Cùng Bạn Thân Công Lược Bệnh Kiều - Chương 2

Cập nhật lúc: 2024-10-13 05:17:35
Lượt xem: 2,077

Nửa năm trước, tôi và Nguyện Nguyện không hiểu sao lại xuyên đến thế giới này.

Có lẽ bình thường chúng tôi hay mơ tưởng đến chuyện làm giàu quá.

Đến thế giới này, giấc mơ của chúng tôi đã thành hiện thực.

Cô ấy trở thành tiểu thư nhà họ Hứa - gia tộc tiếng tăm lừng lẫy trong giới chính trị, còn tôi là con gái duy nhất của nhà họ Tần - gia tộc đứng đầu giới kinh doanh.

Cùng lúc đạt đến đỉnh cao nhân sinh, chúng tôi cười đến nỗi méo cả miệng, cho đến khi cái hệ thống c.h.ế.t tiệt kia xuất hiện.

Nó yêu cầu chúng tôi công lược hai người đàn ông, nếu thành công, chúng tôi không chỉ có thể trở về thế giới thực mà còn được nhận số tiền gấp đôi hiện tại, nếu không, ở thế giới này, chúng tôi chỉ có thể sống thêm tối đa 30 năm nữa.

Ban đầu, chúng tôi không hề nao núng.

30 năm cơ mà.

Cho đến khi hệ thống show ảnh của hai người đàn ông kia ra.

Trời đất ơi, đúng là "Hồng đậu sinh Nam quốc, soái ca hơn cả người mẫu".

Thế là, tôi và Nguyện Nguyện đồng thời động lòng một cách đáng xấu hổ.

Nghĩ rằng dù sao cũng rảnh rỗi, yêu đương với một anh đẹp trai cũng được.

Ban đầu, tôi và Nguyện Nguyện định bụng công lược xong là rút lui, mang tiền đi du lịch vòng quanh thế giới, rồi bao thêm nhiều "người mẫu" nữa.

Ai ngờ, giờ lại xảy ra sự cố này.

Sắp thành công rồi, cái hệ thống già đời kia lại bắt chúng tôi làm lại từ đầu.

Thỏ còn không ăn cỏ gần hang, huống chi là đàn ông mà bạn thân đã "xài" rồi.

Đừng nhìn Lục Vọng Tân bây giờ chỉ là một tên vệ sĩ thối tha, thân phận thật sự của anh ta là người đứng đầu Lục gia - một gia tộc m.á.u lạnh, thủ đoạn tàn nhẫn.

Nếu để anh ta biết tôi "bội tình bạc nghĩa", “di tình biệt luyến”…

Trời lạnh rồi, nhà họ Tần cũng nên phá sản thôi.

Tiền mất rồi, khác gì g.i.ế.c tôi đâu?

Còn Tạ Ninh cái tên bệnh kiều kia thì khỏi nói, một tên điên, giam cầm, play "phòng tối" chỉ là chuyện nhỏ.

Tôi không có tiền thì thôi, Nguyện Nguyện mà cũng không có tiền nữa thì đúng là không sống nổi.

Giờ không chạy, còn đợi đến bao giờ?

Kệ mẹ cái nhiệm vụ công lược, đúng là sống trong nhung lụa quen rồi.

[Bản dịch thuộc quyền sở hữu của bé Chanh - FB: Một Chiếc Chanh Vô Tree, chỉ được đăng tải trên fb và MonkeyD, những chỗ khác đều là ăn trộm nhé ạ~ đừng quên oánh giá pết Chanh 5 sao nhó, mãi iu mn]

Nguyện Nguyện liếc tôi: "Cậu còn bao nhiêu tiền?"

Tôi gãi đầu, cười gượng gạo: "Không nhiều lắm."

Nguyện Nguyện trừng mắt nhìn tôi, vẻ mặt "Tôi biết mà".

"Con nhỏ này, cậu lại lén tớ bao nuôi trai bao nữa rồi hả?"

"Ai mà không biết còn tưởng chúng ta chưa từng giàu có, cứ tiêu hoang đi, đồ phá gia chi tử."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/toi-cung-ban-than-cong-luoc-benh-kieu/chuong-2.html.]

"May mà số tiền cậu chuyển cho tớ trước kia, tớ đều giữ lại, chứ không giờ chúng ta phải uống gió Tây Bắc rồi."

May mà là bạn thân, đã chuẩn bị sẵn sàng nuôi tôi, tôi "hehe" hôn cô ấy hai cái.

"Nguyện Nguyện bảo bối, cậu tốt quá."

Để tránh đêm dài lắm mộng, tôi và Nguyện Nguyện quyết định chạy trốn ngay ngày hôm sau.

Tạm biệt Hermes hoàng hậu, Chanel ái phi, Dior quý nhân... của tôi, tôi đeo chiếc balo nhỏ yêu quý lên vai, bắt taxi ra sân bay quốc tế.

Không phải tôi không muốn dẫn theo các ái phi của mình, mà là tôi luôn theo đuổi cuộc sống bình lặng, hai người một chó cùng 30 tỷ tiền tiết kiệm với Hứa Bạch Nguyện.

Tôi và Hứa Bạch Nguyện tùy ý chọn một điểm đến. Trong lúc chờ đợi ở sân bay, tôi nhìn 99+ tin nhắn chưa đọc từ Lục Vọng Tân trên điện thoại, tim đập thình thịch.

Hồi hộp.

Dù sao đây cũng là lần đầu tiên làm chuyện "bỏ nhà theo gái".

Bên cạnh, Hứa Bạch Nguyện ấn tắt cuộc gọi thứ không biết bao nhiêu từ Tạ Ninh.

Lúc qua cổng an ninh, cô ấy có chút căng thẳng nắm tay tôi: "Không biết vì sao, tớ luôn cảm thấy bất an."

Tôi nắm lại tay cô ấy: "Đừng tự dọa mình."

Hứa Bạch Nguyện vẫn rất lo lắng: "Nếu lát nữa có chuyện gì bất ngờ, chúng ta sẽ tùy cơ ứng biến, ít nhất cũng phải chạy thoát được một người."

"Thôi thôi, đừng nói gở."

Vừa dứt lời, đám đông đột nhiên trở nên hỗn loạn.

Ngay sau đó, một đám vệ sĩ mặc đồ đen xông ra, họ tìm kiếm khắp nơi, giống như đang truy bắt ai đó.

Đây là lần đầu tiên tôi tận mắt chứng kiến cảnh tượng này, nếu không phải đang chạy trốn, tôi nhất định sẽ lao vào hóng chuyện, xem thử trận địa lớn thế này là để bắt khủng bố nào.

Cho đến khi trong tầm mắt xuất hiện một bóng dáng cao lớn có chút quen thuộc, tim tôi chợt thót lại.

Ôi mẹ ơi, hóa ra "khủng bố" mà họ muốn tìm đang ở ngay bên cạnh tôi.

"Nguyện Nguyện muốn đi đâu?"

Trong mắt Hứa Bạch Nguyện hiện lên một tia kinh ngạc.

Nhìn người đàn ông đang từng bước tiến về phía mình, cô ấy nhẹ nhàng đẩy tôi một cái: "Trân Trân, cậu đi trước đi, lát nữa tớ sẽ tìm cậu."

Tạ Ninh dừng lại trước mặt cô ấy, anh ta có đôi lông mày rậm, đôi mắt phượng, đôi môi mỏng lạnh lùng mím chặt, gương mặt góc cạnh toát lên vẻ lạnh lùng.

"Nguyện Nguyện, anh bế em hay em tự đi?"

"Bế, bế..."

Biết thân biết phận mới là anh hùng hảo hán, tuy Hứa Bạch Nguyện không biết tên bệnh kiều này làm sao mà phát hiện ra nhanh vậy, nhưng cô ấy biết bây giờ không thể chọc giận anh ta thêm nữa.

Nhìn cô bạn thân đang được Tạ Ninh bế đi, còn nháy mắt ra hiệu cho tôi đi trước, tôi thở dài một hơi.

Thương cảm cho cô ấy ba giây.

 

Loading...