Chạm để tắt
Chạm để tắt

Tôi Có Hệ Thống Giả Thanh Cao, Cả Nhà Đều Nghe Được Tiếng Lòng - Chương 3

Cập nhật lúc: 2024-08-22 08:55:53
Lượt xem: 2,632

Tôi đã hiểu sơ qua tình hình rồi, nữ chính trọng sinh, chắc chắn là vì kiếp trước nguyên chủ đã gây họa.

Có vẻ như tôi chỉ cần giữ vẻ thanh cao và không làm phiền cô ấy là được?

Vậy thì, đi chơi thôi~

Nhưng không hiểu sao mỗi lần tôi đi làm thêm lại đụng phải Vân Từ.

Vân Từ chụp hình với con thú bông ở cổng trung tâm thương mại, từ bên trong bộ đồ thú bông, tôi yếu ớt lên tiếng: "Cô sờ bụng tôi thế này là không đúng đâu."

Bãi đỗ xe quá xa, Vân Từ và Dung Tu Viễn bị mắc kẹt trong khu vui chơi vì trời mưa, tôi lái xe đến trước mặt họ: "Biển số xe 8966?"

Cả hai trố mắt nhìn nhau, không dám lên xe, tôi nghĩ một lúc rồi đưa ra một cây dù: "Một cái hai mươi tệ, muốn mua một cây hay hai cây?"

Hai người đi nhảy bungee, lúc đó Dung Tu Viễn đang bày tỏ nỗi khổ tâm của mình: "Cô ta như ma ấy, có phải vì tôi đã đuổi cô ta đi không? Cô ta đang đuổi g.i.ế.c tôi hay gì?"

Vân Từ cười: "Không thể nào, anh nghĩ nhiều quá rồi đấy."

Nhân viên bên cạnh đẩy mũ lên: "Hừ hừ, đi c.h.ế.t đi."

Nói rồi, anh ta đưa tay đẩy Dung Tu Viễn một cái.

Tiếng hét vang lên khắp bầu trời, những người đang xếp hàng phía sau: "Wow, hét to thế, trò này kích thích vậy sao?"

Tôi nhìn Vân Từ: "Đến lượt cô."

Vân Từ lặng lẽ lùi lại một bước.

Tớ Cuối Đầu Trước Bát Cơm, nhớ fl cho tớ nhaaa

Nội tâm: Trải nghiệm kích thích thật hiếm có, chắc chắn anh ta sẽ phải cảm ơn mình.

Sau bao nhiêu cuộc hẹn, hai người gặp nhau tại quán cà phê.

"Xin lỗi, có vẻ tôi vẫn không có cảm xúc gì với cô, ngay cả hiệu ứng cầu treo* cũng không có tác dụng."

(*Hiệu ứng cầu treo, hay còn gọi là hiệu ứng sự hồi hộp là một hiện tượng tâm lý trong đó con người có xu hướng nhầm lẫn cảm giác hồi hộp hoặc lo lắng do một tác nhân bên ngoài là một hiện tượng tâm lý trong đó con người có xu hướng nhầm lẫn cảm giác hồi hộp hoặc lo lắng do một tác nhân bên ngoài.)

[Tích...]

Vân Từ vội vàng xua tay: "Không không, không phải lỗi của anh, chỉ là với tư cách bạn bè, tôi rất cảm kích vì anh đã giúp đỡ tôi, nhưng..."

"Nếu anh không thích tôi, tại sao lại giúp tôi?"

Dung Tu Viễn im lặng một lúc, rồi thẳng thắn nói: "Tôi đã biết về những gì cô đã trải qua, thấy được sự kiên cường của cô, cô rất mạnh mẽ. Điều đó làm tôi nhớ đến... một vài chuyện trong gia đình, nên tôi muốn giúp cô một chút."

[Tích...]

"Thì ra là vậy," giọng cô ấy nhỏ dần, "Vậy nên kiếp trước... vì tôi quá yếu đuối."

Dung Tu Viễn thở dài: "Xin lỗi, tôi không thể ở bên cô, nhưng có vẻ cô cũng không có cảm giác gì với tôi đúng không?"

Vân Từ gật đầu.

"Yên tâm, tôi đã hứa sẽ giúp cô, không nuốt lời đâu."

[Tích...]. Cạch cạch.

Một bàn tay đưa ra, nhấn nút tắt máy.

Dung Tu Viễn nhìn tôi, vừa tức vừa buồn cười: "Cô đủ rồi đấy, chúng ta nói chuyện đi."

Tôi không biểu lộ cảm xúc, nhấn nút khởi động, đá viên "cạch" một tiếng, rồi biến thành đá bào.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/toi-co-he-thong-gia-thanh-cao-ca-nha-deu-nghe-duoc-tieng-long/chuong-3.html.]

Nội tâm: Không ai có thể ngăn mình làm việc, không ai cả!

Thế là anh ta thật sự đợi tôi tan làm.

"Xe của cô có đây không?" anh ta hỏi.

"Có, sao vậy?"

"Đi ra xe cô nói chuyện, tôi đã bảo tài xế đưa cô ấy về rồi."

Tôi nghĩ một lúc, rồi ngập ngừng gật đầu: "Được thôi, nhưng xe của tôi không có ghế sau, anh phải ngồi trên khung xe đấy."

Nội tâm: Thế này khó lái quá, mình có thể lái xe một cách thanh cao không đây?

"...Thôi được rồi, tôi nói thẳng nhé, tôi bị mất ngủ, nhưng tôi nhận ra mỗi lần gặp cô, tôi đều ngủ rất ngon, tôi muốn thuê cô."

Hiểu ra ý anh ta, tôi có chút thắc mắc.

Nội tâm: Ý anh ta là mình khiến anh ta tức đến mức ngất xỉu?

Nội tâm: Nhưng anh ta lại thích cảm giác bị ngất xỉu?

Lúc này, Giang Cảnh Thành bước vào: "Chị không thể đồng ý với anh ta được!"

Cậu ta đặt đồ trên bàn, chắn tầm nhìn của tôi và Dung Tu Viễn.

Giang Cảnh Thành lặp lại: "Chị không được đồng ý với anh ta, bởi vì chị... chị phải đồng ý với tôi trước!"

Nhìn vào tác phẩm gốm sứ trên bàn, tôi nhớ đến những năm qua cậu ta điên cuồng tặng tôi những thứ này, không khỏi cảm thán:

Nội tâm: Cậu ta thực sự yêu thích gốm sứ.

Giang Cảnh Thành ngẩn ra, sau đó giận dữ nói: "Vân Nhiễm, cái đầu gỗ nhà chị chỉ có hai trạng thái là đờ đẫn và không cảm xúc thôi sao?!"

Nội tâm: Cũng có một khả năng khác, đó là cậu ta thực sự điên cuồng.

Giang Cảnh Thành: ...

Dung Tu Viễn: ...

"Dùng bữa với tôi nhé," Dung Tu Viễn nói, "Chúng ta sẽ nói chuyện kỹ hơn."

Miệng tôi theo thói quen đáp: "Sao cũng được."

Giang Cảnh Thành bực bội: "Không được, tôi đói rồi, chị phải đi với tôi trước mới được."

Không muốn tranh cãi với trẻ con, Dung Tu Viễn rất nhẫn nại nói: "Tôi không định nói gì mờ ám cả, nếu cậu muốn thì có thể đi cùng. Lát nữa tôi sẽ gọi điện đặt ba chỗ."

Người liên tục phản đối cuối cùng cũng hài lòng.

Tuy nhiên, khi chúng tôi chuẩn bị rời đi, Dung Tu Viễn đứng dậy, loạng choạng rồi trực tiếp ngã xuống.

Giang Cảnh Thành hoảng hốt, vội vàng đỡ anh ta, "Mau gọi điện thoại."

Tôi gật đầu: "Được rồi, tôi sẽ báo họ giảm một chỗ ngồi."

Giang Cảnh Thành: "Gọi điện thoại cấp cứu ấy!"

Nội tâm: Nếu chỉ cần hai chỗ, hay là gọi luôn một bữa ăn cặp đôi cho tiết kiệm nhỉ?

Giang Cảnh Thành đang cố gắng đứng vững, trầm mặc một lúc, sau đó từ từ, rất từ từ, đặt người xuống sàn.

Cậu ta ngẩng đầu lên, giục tôi: "Sao chị còn không gọi? Không biết số à? Vậy để tôi gọi."

Loading...