Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tôi Chỉ Thích Nhan Sắc Đó - Chương 72

Cập nhật lúc: 2024-09-24 15:37:18
Lượt xem: 26

Sau khi thay đồ cử nhân ra, Thịnh Văn Ngôn xoay đầu nhìn ngôi trường, tự nhiên lại có cảm giác quyến luyến.

 

Thời đi học, chưa từng quý trọng từng ngọn cây cọng cỏ, lúc này nhìn thoáng qua như có chút cảm tình, dù sao đây cũng là nơi cô gắn bó hơn bốn năm.

 

”Văn Ngôn, đi liền à?” Lâu Ngưng thay xong quần áo: “Từ từ đợi tao đợi tao nữa, tối nay đi ăn một bữa đi.”

 

Cô nhìn cô bạn thân Lâu Ngưng thì cảm giác quyến luyến dịu đi một chút. Tuy rằng rời khỏi nơi này, nhưng những người xung quanh vẫn luôn ở đây.

 

Cô bật cười, nói: “Ăn cơm hả? Mai đi nha, tôi nay tao có việc.”

 

“Việc gì á?”

 

Thịnh Văn Ngôn: “Tối nay muốn mời Thẩm Tại ăn cơm, giờ này chú ấy sắp tan sở rồi, tao đi đón.”

 

Nghe bạn mình nhắc đến Thẩm Tại, Lâu Ngưng tự động lùi lại mấy bước: “Thì ra người đẹp đã có hẹn. Tao hiểu mà, đứa có đàn ông thì không còn bạn bè, mày sẽ không ở lại vì tao.”

 

Cô chân thành gật đầu: “Mày biết là tốt, người chị em yên tâm đi, ngày mai tao nhất định sẽ mời mày ăn cơm.”

 

“Không cần, với tiền lương hiện tại của mày chỉ đủ uống gió Tây Bắc.”

 

“… Cút”

 

Lâu Ngưng đang định đi về một mình, bỗng thấy bạn mình mang theo chiếc túi to đùng bên người, cô tiện tay kéo xuống: ”Đậu má? Mày ăn cắp đồ cử nhân làm gì vậy?”

 

Đồ cử nhân là do nhà trường phát, mặc xong phải trả lại, sao đồ còn trong túi Thịnh Văn Ngôn?

 

Thịnh Văn Ngôn: “Ăn cắp gì? Tao mua đó nha.”

 

“Mày mua làm gì?”

 

“Vẫn có người chưa chụp ảnh với tao.”

 

“Mặc về chụp với mẹ nhỏ à?”

 

Cô lắc đầu, thản nhiên nói: “À không, tao muốn mặc đồ này chụp với Thẩm Tại một tấm.”

 

 

Sau khi chia tay với Lâu Ngưng ở cổng trường, Thịnh Văn Ngôn nhanh chóng lái xe trở về công ty. Dọc theo đường đi, tâm trạng vui vẻ nên giọng hát trong xe cũng được nâng cao mấy quãng.

 

Ban đầu với cô mà nói, chụp ảnh tốt nghiệp không phải chuyện quan trọng gì, nhưng hôm nay khi mặc bộ đồ đó, đứng ở quảng trường nhìn mọi người chụp ảnh lưu niệm với những người thân thiết, cô chợt nhận ra đây là kỷ niệm vô cùng đáng quý.

 

Vì thế cô lập tức nghĩ đến Thẩm Tại.

 

Nếu là kỷ niệm đáng quý, chắc chắn phải ở bên người quan trọng… Cho nên cô trực tiếp mang bộ quần áo về.

 

Cô nghĩ chụp xong một tấm với Thẩm Tại thì ảnh tốt nghiệp hôm nay của cô mới tính là hoàn chỉnh, mới có thể chia sẻ lên vòng bạn bè.

 

Mọi thứ đã chuẩn bị đâu vào đó, không ngờ sau khi đến công ty lại bị mừng hụt.

 

Thẩm Tại không có ở công ty.

 

“Chưa phải giờ tan làm mà? Anh ấy đi đâu?” Thịnh Văn Ngôn hỏi Trần Siêu.

 

Trần Siêu: “Ông chủ còn cần xem giờ để tan làm?”

 

“…”

 

Anh ta kỳ quái hỏi: “Không phải chiều nay cô xin nghỉ sao? Chạy về đây làm gì?”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/toi-chi-thich-nhan-sac-do/chuong-72.html.]

“Ồ, trường học xong sớm… Anh ấy đi đâu vậy?”

 

Trần Siêu: “Việc riêng, chắc hẹn bạn bè đi ăn tối.”

 

“Ừm.”

 

Thịnh Văn Ngôn hơi mất mác, quần áo đã mang đến, nhưng lại không có cơ hội chụp. Hơn nữa, cô có gửi tin nhắn mời anh đi ăn tối mà? Nếu anh có hẹn thì cũng nên trả lời lại chứ.

 

Ông chủ thật đúng là ông chủ… Nói ngó lơ là ngó lơ ngay.

 

——

 

Màn đêm buông xuống, bầu trời đen như mực, sao trăng đều không xuất hiện. Cũng may nước gợn sóng sánh, cảnh hồ bên ngoài cửa sổ vẫn có thể bù đắp cho những thiếu sót đêm nay.

 

Trong một phòng riêng ở Đinh Lan Các, cửa sổ mở ra hai bên, mùi trầm lượn lờ, hương rượu tràn ngập.

 

“Rượu này ngon thật, hôm nay sao có lòng mời bọn tôi đến đây uống rượu ngon vậy?” Dương Khiêm Hoà đặt ly rượu xuống, trêu chọc nói.

 

Thẩm Tại dựa lưng vào ghế, một tay gác lên cửa sổ, hơi lười biếng: “Dương Khiêm Hoà, cậu ít uống rượu của tôi lắm à?”

 

Anh ta bật cười: “Đồ tuyệt phẩm thì còn ít, đúng không Thẩm Hàm?”

 

Thẩm Hàm: “Uống thì uống đi, nói nhiều nữa thì coi chừng lần sau cậu không được mời đâu.”

 

Dương Khiêm Hoàn lập tức làm động kéo khóa miệng: “Ok, tớ không nói nữa.”

 

Anh ta bảo không nói chuyện, nhưng vài giây sau lại trả lời một cuộc gọi.

 

“Bé con à? Tan làm rồi sao? Bây giờ em đang làm gì đó? Chờ anh nha… Ối bé con, không may là anh còn đang xã giao.” Vừa nói anh ta vừa làm mặt quỷ với Thẩm Tại, nghĩ chắc Thẩm Tại sẽ không để ý đến mình, vì thế nhanh chóng chuyển sang Thẩm Hàm.

 

Thẩm Hàm cười đầy ẩn ý, ​​tiến lại gần điện thoại: “Sếp Dương à, giá cả bên này chúng ta không cần thương lượng nữa đúng không? Tốt xấu gì anh cũng phải cho chúng tôi thêm một hai cái…”

 

“Sếp Thẩm đợi tôi một chút, ngại quá.” Dương Khiêm Hoà che miệng nói: “Bé con, anh thật sự rất bận, ngày mai anh đến gặp em nhé, ngoan…”

 

Không biết đầu bên kia nói gì, Dương Khiêm Hoà phải dỗ dành qua loa rồi mới cúp điện thoại. Sau khi cúp máy, anh ta cầm ly rượu lên cụng với Thẩm Hàm, thành thạo lại tuỳ ý.

 

Toàn bộ cuộc nói chuyện, Thẩm Tại không hề ý đến bọn họ, thờ ơ nhìn ra ngoài cửa sổ, không biết đang nghĩ gì.

 

Thẩm Hàm nói: “Ấy ây, bé con nào đó?”

 

Dương Khiêm Hoà: “Nhà tớ một hai phải làm mai cho tớ, cực kỳ dính người, cũng khá là xinh.”

 

“Thật không? Xinh cỡ nào?”

 

“Cậu xem đi.” Anh ta đưa điện thoại cho Thẩm Hàm “Màn hình điện thoại là do cô ấy đặt, một hai phải để ảnh của mình, tớ cản không được.”

 

Thẩm Hàm nhìn rồi bật cười: “Ồ, cũng tạm.”

 

“Tạm thôi à?” Dương Khiêm Hoà ngẩn ra, như nghĩ tới cái gì đó, nói: “Khuôn mặt nhìn hơi giống với thư ký nhỏ của cậu ta. Giống thì giống, nhưng vẫn thua một chút.”

 

”Thư ký nhỏ? Cậu nói Văn Ngôn à?”

 

Dương Khiêm Hòa: “Đúng rồi, tớ cảm thấy em ấy cực kỳ đẹp.”

 

Nghe thấy tên của Thịnh Văn Ngôn, Thẩm Tại ngồi đối diện, nãy giờ lười nói chuyện cuối cùng cũng dời tầm mắt nhìn sang.

 

Dương Khiêm Hoà lập tức đẩy điện thoại qua cho anh: “Đây, cậu nhìn xem, mặt hơi giống phải không?”

 

Thẩm Tại lạnh lùng nhìn anh ta, đôi mắt cụp xuống rơi trên màn hình điện thoại.

 

Người phụ nữ trên màn hình có dáng vẻ thâm thuý, mặt mày thanh tú, là một cô gái xinh đẹp, nhưng… Thẩm Tại chợt nhớ đến bức ảnh trong vòng bạn bè của Thẩm Thụ Diệc. Người đó nở nụ cười rạng rỡ với máy ảnh, nhan sắc không ai đọ lại.

Loading...