Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tôi Chỉ Thích Nhan Sắc Đó - Chương 2

Cập nhật lúc: 2024-09-08 13:53:42
Lượt xem: 31

Thẩm Thụ Diệc ngắt lời: "Có đi hay không?"

 

"Hả? Đi đi đi." Lâm Thiệu vội vàng đuổi theo anh, nhưng đi được vài bước lại nhịn không được nói, "Mà tôi nói này, Thụ Diệc, hai người các cậu thật sự không được sao?"

 

"..."

 

"Ai da, từ lúc học năm hai Thịnh Văn Ngôn đã thích cậu rồi, mọi người đều rất tò mò không biết hai người có khả năng không đấy."

 

"Không có." Thẩm Thụ Diệc tạm dừng, lại bổ sung một câu, "Tôi, không thích kiểu con gái như cô ấy."

 

Kiểu như cô ấy.

 

Kiểu như cô ấy là loại nào?

 

Người khác thì không biết, nhưng Lâm Thiệu lại biết, bởi vì hồi cấp ba anh có học chung trường với Thịnh Văn Ngôn. Cô là đại tiểu thư của nhà họ Thịnh, không ai là không biết.

 

Giàu có, xinh đẹp, nhưng cũng kiêu căng và ương ngạnh, tùy hứng làm bậy, bên cạnh có cả một đống nam sinh, cuộc sống cũnh chỉ giống như là một trò chơi mà thôi... Tóm lại, là một người không an phận, không dễ khống chế.

 

Lâm Thiệu lắc đầu thở dài: "Cũng đúng, tuy rằng có chút đáng tiếc, nhưng loại người như cô ấy, ai biết có thích cậu thật lòng hay không... Hơn nữa, đúng thật là cô ấy cũng không phải là gu của cậu, không phải cậu thích kiểu con gái ngoan ngoãn hiểu chuyện sao, đúng không?"

 

Thẩm Thụ Diệc không hé răng.

 

Lâm Thiệu cười nói: "Này người anh em, cũng sắp tốt nghiệp rồi, để tôi giới thiệu cho cậu một người nhé, là bạn của tôi, thanh thuần lắm, đúng kiểu cậu thích."

 

"Sao hôm nay cậu cứ dây dưa không dứt vậy?"

 

"Đi xem thử đi, xem xem có hợp hay không, tuy cô ấy không xinh như Thịnh Văn Ngôn, nhưng tuyệt đối cũng coi như dễ nhìn."

 

**

 

Cuối tuần, tại buổi tiệc đính hôn của đại thiếu gia nhà họ Dương.

 

Trong sân vườn của biệt thự rộng lớn, mọi người đang ăn uống linh đình, ngợp trong vàng son.

 

"Này, Thịnh Văn Ngôn tới kìa."

 

Một bên sân, giữa một nhóm người trẻ tuổi ăn mặc chỉnh tề, đột nhiên có người thấp giọng nói.

 

Vì thế, một đám thiếu gia tiểu thư liền nhìn theo tầm mắt của người vừa nói, há miệng nhìn về hướng cổng vào.

 

Lúc này, một người con gái trong chiếc váy thắt nơ vàng bước đến. Người nọ quấn mái tóc dài lên, lộ ra vầng trán đầy đặn tinh xảo, da trắng môi đỏ, đẹp không sao tả xiết.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/toi-chi-thich-nhan-sac-do/chuong-2.html.]

 

Mà dáng người cô ấy lại càng yểu điệu, mảnh mai hơn cả, đai nơ thắt lễ phục giúp dáng người của cô được phác hoạ vô cùng nhuần nhuyễn, những viên kim cương nhỏ trên váy dường như tạo thêm cho cô một tầng ánh sáng nhạt lung linh. Vừa vào cửa liền cướp đi mọi ánh mắt của mọi người nơi đây.

 

"Đến chỗ nào cũng đều là bộ dạng như thế." Trịnh Kỳ, người từ trước đến nay không đội trời chung với Thịnh Văn Ngôn cười nhạt một tiếng.

 

Người bên cạnh tung hứng nói: "Đúng vậy, bằng không thì sao có thể là Thịnh Văn Ngôn."

 

Lại có người nói: "Chắc là bởi vì hôm nay Thẩm Thụ Diệc sẽ đến, cho nên cô ta mới muốn gây sự chú ý của mọi người như vậy."

 

Trịnh Kỳ nói: "Thẩm Thụ Diệc cũng không thích cô ta, lăn lộn mù quáng làm cái gì chứ."

 

"Nhưng cũng không hẳn, cô ấy đẹp như vậy mà..."

 

"Thẩm Thụ Diệc không nông cạn như vậy đâu, Thịnh Văn Ngôn có tính tình nào tốt để cậu ấy nhìn trúng đâu chứ."

 

"Ai ai, nhỏ giọng thôi, đừng bị cô ta nghe được."

 

"Nghe được thì sao." Ngoài miệng thì cậy mạnh như vậy thôi, nhưng sau khi Thịnh Văn Ngôn thật sự đến gần, Trịnh Kỳ lại không mở miệng nữa.

 

Thật ra quan hệ của mấy phú nhị đại trong thành phố rộng lớn cũng lớn y như vậy, bề ngoài thì mọi người đối xử với nhau rất tốt, nhưng sau lưng thì lại không mấy ai thật lòng.

 

Người lớn lên có tính công kích và tính tình không mấy ra gì như Thịnh Văn Ngôn rất dễ dàng trở thành đối tượng để người ta khua môi múa mép. Nhưng bởi vì lợi ích giữa các gia tộc với nhau, cho nên mọi người cũng chỉ dám nói sau lưng mà thôi, khi đối mặt với cô thì lại mang sắc mặt như "chị em tốt".

 

Thịnh Văn Ngôn cũng đã quá quen với chuyện như thế, cho nên khi đi đến trước mặt những người này, cô chỉ chào hỏi có lệ một cái.

 

"Văn Ngôn! Sao cậu tới chậm thế, tôi chờ cậu lâu lắm rồi đấy." Lúc này, Dương Thánh từ nơi nào bỗng chạy tới đây đón người. Hôm nay là tiệc đính hôn của anh trai cậu ấy, vừa rồi cậu ấy vẫn luôn giúp anh trai tiếp đón khách khứa.

 

"Chờ tôi làm gì." Lúc Thịnh Văn Ngôn nói lời này thì đôi mắt vẫn luôn liếc bốn phía.

 

Kỳ quái, sao lại không thấy Thẩm Thụ Diệc đâu.

 

"Đương nhiên là chờ cậu tới đè bẹp mấy bông hoa thơm cỏ lạ kia chứ sao." Dương Thánh lén lút ra dấu "Cậu thắng", đè nặng giọng nói, "Có bệnh sao, mặc đẹp như vậy không biết sẽ khiến mấy cô gái khác tức c.h.ế.t sao."

 

Thịnh Văn Ngôn nhướng mày, rất là hưởng thụ: "Phải không, hôm nay đẹp hơn so với ngày thường chứ?"

 

Dương Thánh: "Đương nhiên, hôm nay trang điểm lên thì cậu chính là hồ ly tinh trên đời, không ai có thể tránh được khỏi bàn tay cậu."

 

Thịnh Văn Ngôn vỗ vỗ vai cậu ta, "Cậu thật tinh mắt nha, cái tôi muốn chính là hiệu quả thế này. À, Thẩm Thụ Diệc đâu."

 

Nụ cười của Dương Thánh cứng lại ở trên mặt, mắt trợn trắng: "Thẩm Thụ Diệc Thẩm Thụ Diệc, sao gần đây cậu cứ tìm tên tiểu tử đó làm gì thế."

 

Thịnh Văn Ngôn: "Đừng vô nghĩa, người đâu, còn chưa tới sao?"

Loading...