Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tôi Chỉ Thích Nhan Sắc Đó - Chương 197: Ngoại truyện 2

Cập nhật lúc: 2024-10-18 10:50:44
Lượt xem: 22

Thịnh Văn Ngôn không biết làm sao, “Để chị cầm túi, cậu bế con bé đi.”

 

“Cũng được ạ.”

 

Sau khi vào thang máy, hai người lớn một con nít đi thẳng tới phòng làm việc của Thẩm Tại, Thịnh Văn Ngôn đi nhanh, đẩy cửa vào là chạy ngay đến bên cạnh Thẩm Tại.

 

“Cục cưng! Nửa ngày không gặp nhớ anh quá, anh có nhớ em không?”

 

Thẩm Tại còn đang ngồi làm việc, Thịnh Văn Ngôn vọt tới bên cạnh rồi vòng tay qua cổ anh thật chặt. Thẩm Tại cũng tùy ý cô, đưa một tay cầm tay cô, nói: “Ừ, nhớ.”

 

“Nhớ là tốt, em cũng nhớ anh nữa.”

 

Thẩm Tại đứng dậy, ôm người vào lòng. Hai người cùng nhau thức dậy, mới không gặp nhau có bao nhiêu tiếng đâu nhưng làm như đã mấy tháng không thấy mặt vậy.

 

Lâm Khải ôm Văn Ngữ bước vào, đã quen với mấy cảnh như này. Cậu ho nhẹ một tiếng, xoay người muốn ra ngoài.

 

“Chị!”

 

Thế nhưng Văn Ngữ lại kêu lên. Hai người đang ôm nhau nhìn qua. Thịnh Văn Ngôn thả tay, kéo Thẩm Tại đi tới chỗ em mình.

 

“Đây, để chị bế nào.”

 

Bé Văn Ngữ cứ kêu chị chị nhưng lại không có ý muốn qua cho Thịnh Văn Ngôn bế.

 

Thịnh Văn Ngôn: “Sao thế, còn ở đó không chịu qua đây. Chú phải đi làm việc khác nữa, qua đây chị bế nào.”

 

“Không bế không bế, anh bế…”

 

Thịnh Văn Ngôn: “Bé mập này! Đừng có quá đáng nhé.”

 

“Để anh.” Thấy đứa nhỏ không chịu qua để cô bế, Thẩm Tại lập tức đưa tay ra.

 

Thịnh Văn Ngôn định nói “con bé không cho người khác ôm, cứ đeo theo Lâm Khải”, nhưng cô chưa kịp thốt ra chữ nào thì đã thấy Văn Ngữ nhìn Thẩm Tại, sau đó rất dứt khoát đòi ra khỏi vòng tay của Lâm Khải, đầu nghiêng qua phía Thẩm Tại đòi bế.

 

Thịnh Văn Ngôn: “?”

 

Lâm Khải đi làm việc rồi.

 

Thịnh Văn Ngôn nhéo nhéo mặt đứa em: “Cái con bé này làm quá thật, khách tới nhà muốn ôm nó mà nó có cho đâu.”

 

Văn Ngữ vung vẩy chân: “Bế, bế…”

 

Thịnh Văn Ngôn nói với anh: “Lâu rồi anh không gặp con bé nên không biết, cái con bé này trước giờ chỉ cho người nhà bế, ngoài ra không cho ai bế nữa. Nhưng vừa tới đây lại cho Lâm Khải bế, bây giờ lại là anh.”

 

Thịnh Văn Ngôn: “Sao thế hả bé mập, không cho mọi người bế, chỉ có anh đẹp trai mới được đụng thôi phải không?”

 

Chân mày Thẩm Tại khẽ nhíu lại: “Con bé giống em mà.”

 

“Anh nói bậy!” Thịnh Văn Ngôn đỏ mặt, nghiêm túc, “Em chỉ cho anh đẹp trai nhà em ôm, mấy anh đẹp trai khác không được, đâu có giống con bé.”

 

Thẩm Tại cười khẽ.

 

Bé Văn Ngữ: “Anh bế, anh.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/toi-chi-thich-nhan-sac-do/chuong-197-ngoai-truyen-2.html.]

 

“Chậc, anh rể của em đó.”

 

Văn Ngữ chớp mắt, toét miệng cười: “Anh rể…”

 

Ba người ngồi xuống ghế salon, Thịnh Văn Ngôn đang ngồi cạnh Thẩm Tại chọc ghẹo em gái thì điện thoại đột nhiên reo vang, công ty có chuyện gấp cần cô về xử lý.

 

Thẩm Tại: “Em về công ty xử lý công chuyện đi, để Văn Ngữ ở đây với anh.”

 

Thịnh Văn Ngôn: “Anh có rảnh chơi với con bé không?”

 

“Có, không được thì có Trần Siêu mà.”

 

Trần Siêu đã làm bố, có kinh nghiệm chăm con nít, Thịnh Văn Ngôn nghĩ tới đây thì cũng yên tâm: “Đồ ăn con bé thích ở trong túi xách, đồ dùng gì cũng ở trong đó, em sẽ cố về sớm.”

 

“Ừ, anh biết rồi.”

 

——

 

Thẩm Tại không hề có kinh nghiệm chăm con nít, con của mấy anh lớn khi còn nhỏ lúc nào cũng khóc, lúc đó anh trẻ tuổi, thấy phiền nên không bao giờ chơi với cháu.

 

Bây giờ Thẩm Tại cũng lo Văn Ngữ sẽ khóc, nhưng may mắn là đứa nhỏ nằm trong lòng mình rất ngoan. Khi anh chơi với con bé, không hề có dấu hiệu gì là con bé sắp khóc cả.

 

“Sếp Thẩm, tới giờ họp rồi ạ.” Một tiếng sau, Trần Siêu vào thông báo.

 

Thẩm Tại: “Tôi biết rồi, cậu vào đây chơi với con bé đi.”

 

Trần Siêu: “Vâng, sếp cứ yên tâm.”

 

Thẩm Tại đặt Văn Ngữ xuống, đi vào phòng họp.

 

Anh ngồi ngay ghế đầu tiên của hàng bên trái, cuộc họp bắt đầu, quản lý bước lên báo cáo lại tình hình của dự án gần đây.

 

Nửa tiếng sau, anh vô tình nhìn ra ngoài lớp kính thủy tinh thì thấy cảnh Trần Siêu ôm Văn Ngữ đang khóc trong lòng mình, lo lắng dỗ dành con bé.

 

Phòng họp được cách âm rất tốt, Thẩm Tại chỉ thấy khuôn mặt đỏ bừng vì khóc của đứa nhỏ chứ không hề nghe thấy âm thanh.

 

Chân mày anh khẽ nhíu lại, tỏ ý bảo quản lý cứ thông báo tiếp, còn mình thì đứng lên, đi ra ngoài.

 

“Sao thế?” Thẩm Tại đứng ngoài cửa hỏi.

 

Trần Siêu: “Sếp đi được một lúc thì con bé bắt đầu khóc, đòi chị đòi anh… Tôi định ôm con bé tới đây thấy mặt sếp để nín khóc, nhưng mà Văn Ngữ vẫn khóc mãi… Hay là, sếp cứ họp đi ạ, để tôi dỗ tiếp.”

 

Đứa nhỏ khóc rất đáng thương, Thẩm Tại biết Thịnh Văn Ngôn yêu quý đứa em này vô cùng, nếu cô biết em gái ở với anh mà khóc nhiều như vậy, chắc là đau lòng lắm.

 

Thẩm Tại nói: “Để tôi bế cho, cậu đi làm việc.”

 

“Nhưng mà…”

 

“Không sao.”

 

Thẩm Tại ôm lấy Thịnh Văn Ngữ, cũng kỳ lạ thật, đứa nhỏ vừa nằm trong lòng anh không lâu thì đã ngừng khóc.

 

“Chị…”

Loading...