Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tôi Chỉ Thích Nhan Sắc Đó - Chương 150

Cập nhật lúc: 2024-10-09 19:49:53
Lượt xem: 39

“Không phải chứ, tao gọi mày mấy cuộc luôn đó!”

 

“Chuyện gì gấp thế?”

 

“Mày đoán xem hôm nay tao thấy ai?”

 

Thịnh Văn Ngôn: “Ai?”

 

“Thẩm Tại đó! Tao thấy chú ấy ở cái quán bar mà hồi lúc tao kéo mày tới tụ họp ấy. Ơ mà mày nói tay chú ấy bị bị thương nên ở nhà nghỉ ngơi mà?”

 

Cái người này, tay không cử động được, còn chạy ra ngoài uống rượu vào buổi đêm thế này à?

 

Lúc vừa lên máy bay hai người còn trò chuyện, anh nói tay mình chưa lành hẳn, hàng ngày rất bất tiện, v.v, nói nhiều lắm. Cuối cùng lại thế?

 

Thịnh Văn Ngôn khẽ cau mày: “Có lẽ có chuyện gì đó quan trọng cần bàn chăng?”

 

“Không không không, tao chưa nói vào điểm chính mà. Lúc đầu tao còn thấy chú ấy nói chuyện trời đất với Dương Khiêm Hòa, chắc là đang bàn chuyện làm ăn. Nhưng mà điểm quan trọng đây nè!”

 

Thịnh Văn Ngôn: “… Mày bình tĩnh chút* được không?”

 

* nhất kinh nhất sạ: chỉ tinh thần của người ta quá mức căng thẳng hoặc hưng phấn.

 

“Quan trọng là, nửa tiếng trước, Chu Tư Mạc tới! Tối nay tụi tao ngồi bên ngoài nên thấy hết! Chu Tư Mạc tới thật đó!” Lâu Ngưng cảm thấy căm phẫn lạ thường, “Hồi trước mày nói hai người đó có gian tình mà, vậy nên tao thấy cảnh này là gọi cho mày liền đó. Mày mau tới đây đi!”

 

Rất lâu rồi không nghe thấy tin tức gì từ Chu Tư Mạc, Thịnh Văn Ngôn cũng sắp quên mất có sự tồn tại của người này luôn. Nhưng một khi nhắc tới, cô vẫn thấy hơi lo lắng trong lòng. Rất ít khi nào Thịnh Văn Ngôn cảm thấy sự tồn tại của người nào đó là nguy cơ với mình, Chu Tư Mạc lại là người đó.

 

“Sao cô ta cũng tới đó?” Thịnh Văn Ngôn khẽ híp mắt, “Bọn họ đang nói gì vậy?”

 

“Sao tao biết được, tao với chú ấy ngồi cách cả một khoảng. Nhưng tao cảm thấy một ngôi sao lớn như Chu Tư Mạc mà tự dưng không đeo khẩu trang, không đội nón xuất hiện ở đây, thế có nghĩa là người mời cô ta tới rất đáng để cô ta kính nể.”

 

Thịnh Văn Ngôn hít một hơi thật sâu, Thẩm Tại, anh hay nhỉ! Còn bảo là thích mình, mới có một tuần không gặp mà đã vác theo cánh tay bị thương tới gặp minh tinh rồi!

 

“Văn Ngôn, Văn Ngôn? Làm sao vậy, mày có tới không?”

 

“Có! Đương nhiên là phải đi chứ.” Thịnh Văn Ngôn không phải người nhẫn nhịn, cô đạp một phát vào valy, lấy ra một cái mũ, che lại mái tóc hơi bù xù, lập tức đi ra ngoài.

 

Tốn mất nửa tiếng chạy từ nhà tới quán bar của Dương Khiêm Hòa, lúc Thịnh Văn Ngôn đến thì Lâu Ngưng ra đón. Sau đó cô lén lén lút lút ngồi vào chỗ của Lâu Ngưng lúc đầu, liếc về phía Thẩm Tại đang ngồi.

 

“Là đại tiểu thư nhà họ Thịnh đây mà, tự dưng lại đội mũ vào làm như phường trộm cắp gian xảo chi vậy?” Chỗ mà Lâu Ngưng ngồi đã có rất nhiều người vây quanh, Thịnh Văn Ngôn vội tới nên không nhìn xem xung quanh có ai, lúc này nghe có người kêu tên, cô mới quay đầu liếc nhìn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/toi-chi-thich-nhan-sac-do/chuong-150.html.]

 

Người đàn ông ngồi trên ghế salon thấy cô nhìn qua thì hơi nhếch khóe miệng, nhìn có vẻ khinh miệt. Nhưng biểu cảm này khi được bày ra trên gương mặt anh ta thì lại khiến đối phương không thấy ghét chút nào, ngược lại có một loại vẻ đẹp tà mị, giống như trời sinh ra đã có dáng vẻ cao cao tại thượng như vậy rồi.

 

Thịnh Văn Ngôn sửng sốt, nhận ra được người đàn ông có vẻ ngoài hào hoa trước mặt mình là ai. Ra là đại thiếu gia ngông cuồng của nhà họ Triệu, Triệu Cảnh Hàng, người mà một thời gian trước bà nội còn muốn làm mai cho cô.

 

Có lẽ là do nguyên lý đồng loại thì ghét nhau mà cả hai đều thấy đối phương không hợp mắt, vậy nên mặc dù người này đẹp trai nhưng cô lại thấy khó chịu khi nhìn. Nếu là bình thường, chắc chắn Thịnh Văn Ngôn sẽ đá đểu anh ta đôi ba câu, nhưng bây giờ cô không có tâm trạng nói chuyện.

 

Thịnh Văn Ngôn trả lời qua loa lấy lệ rồi lại nhìn qua phía Thẩm Tại, đồng thời nhỏ giọng hỏi: “Sao mày lại giao lưu với anh ta vậy?”

 

Lâu Ngưng: “Tình cờ gặp nhau khi uống rượu, trò chuyện đôi câu, sau đó thấy cái góc độ này nhìn Thẩm Tại là hợp nhất nên ngồi đây luôn.”

 

“Ờm.” Thịnh Văn Ngôn nói, “Mày bớt giao du với anh ta đi, cậu ấm này là nhân vật tiêu biểu của dân tàn phá hoa đẹp* thứ thiệt đó, không biết bao nhiêu em gái đẹp đã bị phá hủy trong tay anh ta rồi đấy.”

 

*Lạt thủ tồi hoa: Ra tay độc ác phá hỏng cái đẹp.

 

“Ôi trời bây giờ thì không chắc à.”

 

“Sao không chắc?”

 

Lâu Ngưng tỏ ý bảo cô nhìn người đứng phía sau Triệu Cảnh Hàng: “Mày thấy cô gái kia không, vệ sĩ của anh ta đấy.”

 

“So?”

 

“Thật ra là người mà gia đình chèn vào để giám sát.” Lâu Ngưng cười thầm, “Mày không biết đâu, khi nãy anh ta bị nhỏ vệ sĩ kia làm nghẹn họng biết bao nhiêu lần. Tao nhìn khuôn mặt xanh lè của anh ta mà thấy buồn cười.”

 

Chuyện này mới nha, cậu ấm nhà họ Triệu mà còn bị một cô vệ sĩ nhỏ lấn át sao?

 

Thịnh Văn Ngôn không nhịn được quay đầu liếc nhìn, đúng thật là có một cô gái đứng bên cạnh anh ta, cả người mặc âu phục, đúng gu của Thịnh Văn Ngôn về gái đẹp. Thấy Thịnh Văn Ngôn nhìn qua thì cô bé kia cũng nhìn cô một cái.

 

“Thịnh Văn Ngôn, cô làm gì mà như sắp đi làm chuyện gian ác, trộm gà trộm chó vậy?” Triệu Cảnh Hàng khó chịu nói.

 

“… Liên quan gì tới anh.”

 

Triệu Cảnh Hàng cười một tiếng, lạnh lẽo nói: “Gia đình tôi với cô định tác hợp cho hai chúng ta mà? Tới mức thế này mà vẫn không cần tôi quan tâm sao?”

 

“Ai muốn quen anh chứ, cho tôi xui tám kiếp luôn hay chi? Anh bớt tung tin vịt đi.”

 

Hàng ghế bên này lặng ngắt như tờ, mọi người ở đây không ai dám gây hấn với Triệu Cảnh Hàng cả, tự nhiên không ai dám lên tiếng. Nhưng cô vệ sĩ đứng phía sau kia lại bật cười. Triệu Cảnh Hàng đen mặt, quay đầu nhìn chằm chằm cô gái: “Cô cười cái gì chứ?”

 

Người vệ sĩ hơi cúi người, cung kính nói: “Không có gì thưa cậu, tôi chỉ cảm thấy cô Thịnh nói rất có lý ạ.”

Loading...