Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tôi Chỉ Thích Nhan Sắc Đó - Chương 126

Cập nhật lúc: 2024-10-05 19:32:03
Lượt xem: 38

Ánh mặt trời chiều ôn hòa sảng khoái, tia nắng nhảy trong không khí, hòa với mùi thơm của bơ.

 

Một hình ảnh rất hiền hòa thoải mái nhưng Thịnh Văn Ngôn lại thấy như đang ngồi trên bàn chông.

 

Thẩm Vân Nghê nghe chú nhà mình nói nhưng không ngẫm ra được ẩn ý gì, chỉ trả lời: “Đúng vậy đó nội, thế không phải là cướp, quá lắm là chặn lại giữa đường thôi.”

 

Triệu Thuận Từ khẽ hừ một tiếng: “Chặn lại cũng quá đáng!”

 

Thẩm Vân Nghê thấy rất vui khi anh mình và Thịnh Văn Ngôn không phải là một cặp, cô ta không muốn kêu Thịnh Văn Ngôn là chị dâu đâu. Cô ta hả hê nói: “Hầy, không duyên không phận thì thôi, bà nội đừng cố gắng mai mối nữa.”

 

“Không được.” Triệu Thuận Từ suy nghĩ một chút, đột nhiên nói, “Ừm Văn Ngôn, hay là dì nhận con là cháu gái nuôi nha?”

 

Thịnh Văn Ngôn ngẩn ngơ, bị sặc: “… Khụ, khụ!”

 

Thẩm Tại rút khăn giấy ra đưa cho cô, quay đầu nói với mẹ mình: “Mẹ, mẹ tỉnh táo chút đi được không?”

 

Triệu Thuận Từ: “?”

 

“Nhà họ Thịnh không chịu đâu.”

 

Thẩm Tại chỉ bịa đại ra thôi, biết con trai mình rất thân với nhà họ, nhưng bà lại không quen nhà người ta, nên nghĩ rằng nhà họ Thẩm thật sự sẽ không muốn để con gái cưng ra ngoài nhận họ hàng lung tung.

 

“Thế à…”

 

Thịnh Văn Ngôn ho xong, từ từ bình tĩnh trở lại, nói: “Dì à, trong lòng con dì đã là người nhà rồi ạ, con nói thật.”

 

Triệu Thuận Từ nghe xong thì chân mày giãn ra, nắm tay cô: “Con nói cũng đúng, không cần chấp nhặt chuyện này nữa. Dì thích con thì con là người thân của dì.”

 

“Vâng ạ ~ “

 

Không bao lâu sau buổi trà chiều, nhà bếp đã bắt đầu chuẩn bị bữa tối.

 

Thịnh Văn Ngôn bị giữ lại ăn cơm tối. Sau khi ăn cơm với nhà họ Thẩm xong, cô rảnh rỗi đứng ngoài ban công của góc sân nhỏ phía Tây hóng gió tiêu cơm. Chỗ này nhìn hướng ra Đông Hồ, màn đêm buông xuống, mặt hồ phát ra một tầng ánh sáng nhạt, yên bình lại dịu dàng.

 

“Lát nữa trước khi về em nhớ bảo anh một tiếng.” Sau lưng truyền tới tiếng bước chân, ngay sau đó, Thịnh Văn Ngôn nghe thấy giọng của Thẩm Tại.

 

Thịnh Văn Ngôn quay đầu, thấy Thẩm Tại. Anh đi tới, đứng bên cạnh cô nói: “Anh đưa em về.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/toi-chi-thich-nhan-sac-do/chuong-126.html.]

 

Thịnh Văn Ngôn lại nhìn về phía mặt hồ, nói: “Tôi lái xe tới, không cần anh đưa về.”

 

“Em vừa uống chút rượu với mọi người mà.”

 

Chân mày cô nhẹ nhíu lại, trả lời gấp quá nên mém chút nữa là quên mất chuyện này. Thế là cô sửa lại thành: “Đúng vậy, thế nên tôi đã bảo Lâm Khải tới đón.”

 

Thẩm Tại nghe thấy cái tên này thì khẽ hít một hơi, chầm chậm nói, “Phiền lắm, anh không uống rượu, anh có thể đưa em về.”

 

“Thế mới là phiền đấy, thư ký của tôi đang đi rồi. Sếp Thẩm không cần quan tâm đâu.”

 

Thẩm Tại khẽ híp mắt, quay đầu nhìn cô.

 

Trong bóng đêm, khuôn mặt anh càng sáng và trắng hơn, gương mặt tinh tế, nét đẹp êm dịu nhưng không phải kiểu trẻ trung non nớt giống như Lâm Khải. Thẩm Tại là kiểu vẻ đẹp trầm ổn, đàn ông, nhất là đôi mắt kia, luôn có mùi vị của sự phán xét, khiến cho người ta sinh ra cảm giác thấp thỏm khó hiểu.

 

Thịnh Văn Ngôn biết đối mặt với anh là không có gì tốt, thế là rất nhanh dời mắt đi chỗ khác, lẩm bẩm: “Nhìn cái gì chứ…”

 

Thẩm Tại: “Để anh đưa em về đi, thư ký của em vẫn chưa tốt nghiệp. Không cần thiết bắt một cậu sinh viên phải tăng ca cuối tuần đâu.”

 

Thịnh Văn Ngôn trợn to đôi mắt: “Anh nói cái gì? Sếp Thẩm xem lại lời mình nói đi, làm người đừng có tiêu chuẩn kép vậy chứ? Lúc trước ở IZ, người thường xuyên tăng ca vào cuối tuần là thư ký của anh, lúc ấy tôi cũng chưa tốt nghiệp đấy.”

 

Thẩm Tại giống như mất trí nhớ: “À, thế à?”

 

“Đúng vậy! Anh có thể lạm dụng thời gian cuối tuần của thư ký, tôi thì không được à? Đạo lý gì vậy?”

 

Thẩm Tại cười lạnh một tiếng, nói: “Em kêu thư ký đón thật à? Vậy quan hệ của em với thư ký không bình thường.”

 

Thịnh Văn Ngôn liếc anh: “Anh với thư ký trước của anh thì bình thường chắc?”

 

Thẩm Tại nhìn thẳng vào cô: “Ít nhất thì lúc làm việc vẫn bình thường.”

 

Thịnh Văn Ngôn khẽ cười một tiếng: “À, vậy bây giờ anh với thư ký cũ thế nào rồi?”

 

Thẩm Tại gác nhẹ một tay lên lan can, quay cả người về phía cô: “Thịnh Văn Ngôn, chuyện hôm qua anh nói ở Nhân Việt chắc em chưa quên.”

 

“Chuyện gì? Tôi không nhớ.”

 

Thẩm Tại biết cô cố ý chọc giận anh, anh cũng không giận. Thẩm Tại đã quen với tính tình kỳ quặc, không suy nghĩ cẩn thận của cô rồi.

Loading...