Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tôi Chỉ Thích Nhan Sắc Đó - Chương 110

Cập nhật lúc: 2024-10-02 11:15:25
Lượt xem: 12

Ánh đèn trong đại sảnh sáng rực, chùm đèn lộng lẫy được treo ở chỗ cao nhất, chiếu sáng bữa tiệc xa hoa linh đình bên dưới.

 

Mà dưới ánh sáng đó, cô gái mặc lễ phục thốt ra lời cảm ơn nhạt nhẽo, đáy mắt rõ ràng là không phục, đương nhiên anh đã quá quen thuộc rồi, cô cố ý chế nhạo.

 

Chú.

 

Sau khi nghe được cái xưng hô này, gương mặt bất biến lâu năm của Thẩm Tại cũng đã có chút thay đổi, anh cụp mắt nhìn cô, mở miệng: “… Không cần khách sáo.”

 

“Thiên Hòa.”

 

Thịnh Thiên Hòa vừa cười ha hả vừa nhìn hai người, bỗng dưng phía sau có người chào hỏi. Ông quay đầu lại nhìn, thấy người quen cũ: “À, Tưởng Minh, vừa nãy không thấy ông.”

 

“Tôi mới đến thôi, gần đây ông thế nào?”

 

Thịnh Thiên Hòa vỗ vai Thẩm Tại: “Hai người cứ trò chuyện đi,tôi qua kia chào hỏi mấy câu.”

 

Thẩm Tại gật đầu: “Anh cứ tự nhiên.”

 

Bố cô đi mất, để lại cô và Thẩm Tại trố mắt nhìn nhau.

 

Thịnh Văn Ngôn cũng không bỏ đi, cô nghĩ không thể mỗi lần gặp anh là mình lại túng quẫn được, cô phải kiên cường lên. Thế là cô bình thản uống một ngụm rượu vang đỏ, ánh mắt không nhẹ không nặng dừng trên người anh, dáng vẻ có chút tùy ý..

 

Hôm nay Thẩm Tại vẫn mặc bộ âu phục được cắt may hoàn mỹ, kiểu trang phục này thật sự tôn lên dáng người của anh, vai rộng eo hẹp, chân dài thẳng tắp. Bộ dáng này, không giống như người đến bàn chuyện làm ăn, cứ như ngôi sao nào đó tham gia tiệc tối hơn, chỉ cần lơ đãng cười lên là fan hâm mộ ở nơi xa sẽ kêu gào liên tục.

 

Mẹ nó, vẫn là vẻ đẹp khiến người ta câm nín.

 

Thịnh Văn Ngôn siết chặt cái ly, ngửa đầu uống một hơi hết ly rượu vang đỏ. 

 

Ly rượu của cô trống rỗng, chân mày Thẩm Tại hơi nhíu lại, anh mở miệng: “Gần đây ở Khải Thịnh có ổn không?”

 

Thịnh Văn Ngôn: “Rất ổn.”

 

“Đang làm dự án gì?”

 

“Thu mua một thương hiệu quần áo, còn…” Cô chợt dừng lại, sao anh hỏi cô là cô lại không kiềm chế được mà trả lời cặn kẽ vậy chứ. Những chuyện này, cô nói anh biết làm gì?

 

Đôi mắt Thịnh Văn Ngôn hơi nheo lại: “Dù sao cũng là làm một ít việc.”

 

Thẩm Tại gật đầu: “Nếu có gì không hiểu thì có thể hỏi Trần Siêu hoặc tôi.”

 

Câu nói của Thẩm Tại khiến cơn giận của cô bùng lên, cô ngước mắt, nhìn chằm chằm vào anh, nói: “Đây là chuyện của công ty chúng tôi, tại sao tôi phải hỏi anh? Anh muốn chỉ dạy tôi thì hà cớ gì lại bắt tôi rời khỏi IZ?”

 

Chân mày anh nhíu nhẹ: “Thịnh Văn Ngôn, tôi đã cho cô hai sự lựa chọn.”

 

Thịnh Văn Ngôn nghiêng đầu qua: “Cái lựa chọn còn lại cũng chẳng khác gì đuổi tôi đi.”

 

“Hai lựa chọn này đối với cô đều rất đáng cân nhắc.”

 

“…”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/toi-chi-thich-nhan-sac-do/chuong-110.html.]

Thịnh Văn Ngôn không trả lời. Thật ra trong khoảng thời gian này, cô không còn kích động như ngày đó nữa, tự nhiên cũng cẩn thận suy nghĩ lại.

 

Cô biết mình không thể làm thư ký cho Thẩm Tại mãi được, anh bảo cô tới hai tổ điện ảnh và truyền hình, hoặc cho phép cô về Khải Thịnh, đều là hai hướng phát triển tốt cho cô. 

 

Chỉ là cô chán ghét sự bình tĩnh của anh.

 

Đứng trước chuyện tình cảm, cô không thể đứng ở góc nhìn của thượng đế mà quan sát tất cả, nhưng Thẩm Tại thì có thể, giống như mọi chuyện đều phải nói đến lợi ích, phải được tối ưu.

 

Dường như anh là một con robot không bị tình cảm chi phối.

 

“Sếp Thẩm.”

 

Hai người đang giằng co, bỗng có người đến chào hỏi Thẩm Tại.

 

“Tôi tên là Mạc Học Nghĩa, đây là danh thiếp của tôi.” Xung quanh mọi người cứ đi tới đi lui, đưa danh thiếp là chuyện rất bình thường.

 

Thẩm Tại không biết người này, gật đầu rồi nhận danh thiếp: “Chào cậu.”

 

Mạc Học Nghĩa nhìn anh cười cười, lại cầm danh thiếp đưa cho Thịnh Văn Ngôn. 

 

Cô nhận lấy rồi trao đổi danh thiếp với anh ta.

 

Cô và Thẩm Tại khác nhau. Khi anh tham dự những buổi tiệc thế này, hoàn toàn không cần phải mang danh thiếp, nhưng cô thì không được, hầu như mọi người ở đây đều không biết cô là ai.

 

”Hoá ra là sếp nhỏ của Khải Thịnh, tôi là Mạc Học Nghĩa, tổng giám đốc của công ty trách nhiệm hữu hạn may mặc Thiên Thụy.”

 

Thịnh Văn Ngôn có nghe qua Thiên Thụy. Hai năm trở lại đây, là một công ty may mặc mới, chuyên kinh doanh các thương hiệu thời trang, quy mô tương đối nhỏ, nhưng được giới trẻ rất ưa chuộng.

 

Thì ra, người này là ông chủ đứng phía sau.

 

Thịnh Văn Ngôn đưa tay ra bắt: “Chào anh, tôi là Thịnh Văn Ngôn.”

 

Mạc Học Nghĩa: “Chào cô.”

 

Trong trường hợp này, chào hỏi và đưa danh thiếp đều có dụng ý. Quả nhiên, kế tiếp người này liên tục trò chuyện với Thẩm Tại, nội dung không ngoài việc quảng cáo cho công ty mình. 

 

Đoán chừng người này muốn mở rộng tầm ảnh hưởng, kêu gọi tài trợ.

 

Mà thoạt nhìn Thẩm Tại cũng có hứng thú với lời giải thích của anh ta, vui vẻ trò chuyện với nhau.

 

Thịnh Văn Ngôn ở bên cạnh nghe hồi lâu thì chen vào một câu: “Quần áo của công ty sếp Mạc sản xuất, tôi có rất là nhiều. Hợp thời trang, mang đậm phong cách nước mình, không thua gì các thương hiệu nước ngoài.”

 

Mạc Học Nghĩa bất ngờ nhìn Thịnh Văn Ngôn: “Thế à? Không ngờ sếp nhỏ Thịnh thị cũng thích quần áo của chúng tôi.”

 

“Thiết kế độc đáo như vậy, sao có thể không thích được?” Thịnh Văn Ngôn nói: “Lại nói thêm, Khải Thịnh đang chú trọng vào ngành may mặc đương nhiên ở lĩnh vực này có hơi mẫn cảm một chút.”

 

Mạc Học Nghĩa gật đầu: “Đúng.”

 

Thịnh Văn Ngôn cười một cái, đột nhiên chuyển hướng qua Thẩm Tại: “Các hạng mục đầu tư của IZ sẽ chú trọng vào văn hóa du lịch và giải trí. Chắc sếp Thẩm không hiểu rõ về ngành may mặc đâu nhỉ? Từ khi nào mà anh lại có hứng thú vậy?”

 

Chân mày Thẩm Tại hơi nhướng lên, nhìn cô đầy ẩn ý.

Loading...