Chạm để tắt
Chạm để tắt

TÔI BỊ NETIZEN PHÁT HIỆN CÓ BA ĐỜI CHỒNG - C17

Cập nhật lúc: 2024-08-12 20:22:17
Lượt xem: 830

10

 

Sau khi khóc một trận với má Trương, tôi đến nhà lớn để tìm Phó Dung Thần.

 

Mẹ tôi đang ngồi trên ghế sofa, nhìn tôi với ánh mắt phức tạp.

 

“Uẩn Uẩn, lát nữa gặp bà cụ, con nhớ ăn nói đàng hoàng tử tế có biết chưa!” Bác dâu cả bước tới, dặn dò vài câu.

 

Tôi không thấy Phó Dung Thần ở đó, cảm giác bất an bất chợt trỗi dậy trong lòng.

 

Sau vài phút, bà cụ xuất hiện.

 

Từ nhỏ tôi đã không thích gặp bà cụ, ánh mắt bà ấy nhìn tôi giống như nhìn một con sâu bọ trên mặt đất.

 

Bà cụ mặc một chiếc sườn xám được cắt may tinh tế, từ từ ngồi xuống.

 

Bà ấy uống nửa chén trà, rồi ngẩng lên nhìn tôi, chậm rãi nói: 

 

“Ôn Uẩn, năm đó ta đồng ý để mẹ cô vào nhà, ân tình mà Phó gia nợ Ôn gia cũng đã trả đủ. Nếu cô còn muốn đòi hỏi thêm bất cứ cái gì từ Phó gia, điều đó tuyệt đối không bao giờ xảy ra.”

 

Nghe vậy, tôi nắm c.h.ặ.t t.a.y lại, đáp: “Phó gia chưa từng nợ gì nhà tôi. Cha tôi là một cảnh sát nhân dân, cứu người là bản năng và trách nhiệm của ông.”

 

“Trong mắt bà, mạng sống của Phó Dung Thần đối với Phó gia là vô cùng quý giá. Nhưng trong mắt cha tôi, hắn không khác gì con trai của một người công nhân hay một người lao công.”

 

Bà cụ nghe xong, cười lạnh một tiếng: “Hừ! Ta ghét nhất cái dạng người có bộ dáng cứng đầu, miệng lưỡi sắc bén như cô! Ban đầu ta để cô đi du học, ít nhất khi về cô cũng có thể trở thành một tiểu thư khuê các. Kết quả là cô không nghe, nhất quyết bước chân vào giới giải trí. Ta muốn ép cô quay đầu, Dung Thần lại lập tức bảo vệ cô, quyết đối đầu với ta mọi lúc mọi nơi.”

 

Tôi hậm hực nói: “Tôi đến đây để gặp Phó Dung Thần, không phải để chịu sự sỉ nhục của bà.”

 

Bà cụ tức giận, ném chén trà xuống chân tôi, giận dữ nói: 

 

“Một câu cũng không chịu nghe, thế mà cũng đòi làm con dâu Phó gia, cô dựa vào cái gì?”

 

Nghe vậy, mẹ tôi bất chợt ngẩng đầu, nhìn tôi.

 

Bác dâu cả đứng dậy, bước đến bên bà cụ, vỗ nhẹ lưng bà, ôn hòa nói: 

 

“Mẹ, Uẩn Uẩn còn nhỏ, từ từ dạy dỗ là được. Chúng ta đều đã chứng kiến con bé lớn lên, nó tuy bướng bỉnh nhưng lòng dạ tốt. So với người ngoài còn tốt hơn nhiều, mẹ thấy có đúng không?”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/toi-bi-netizen-phat-hien-co-ba-doi-chong/c17.html.]

Mẹ tôi mặt mày khó coi, nói: “Chị dâu, chị có ý gì? Uẩn Uẩn định lấy ai? Sao có thể trở thành con dâu nhà họ Phó được?”

 

Bà cụ nhìn tôi, nói: “Rút khỏi giới giải trí, đi nước ngoài hai năm. Sau đó, đổi thân phận rồi quay về nhà họ Phó. Ta chỉ yêu cầu cô mỗi việc này, Ôn Uẩn, cô có đáp ứng được hay không?”

 

“Đổi thân phận, bà có ý gì?” Tôi nghe xong thì sững người.

 

Bà cụ tức cười, chỉ vào mẹ tôi, nói: “Mẹ cô là vợ của thằng hai, cô lại đi lấy thằng ba! Người ngoài sẽ nhìn Phó gia chúng ta thế nào? Cô có biết, danh tiếng trong sạch của thằng ba, đã bị cô hủy hoại rồi hay không?!! Ôn Uẩn, bây giờ cô chỉ có cách thay tên đổi họ, mới có thể bước vào cửa Phó gia!”

 

Thay tên đổi họ? Phó gia có đủ khả năng để biến tôi thành thiên kim của một gia đình giàu có ở nước ngoài.

 

Nhưng trên thế giới này sẽ không còn Ôn Uẩn nữa. Bố tôi cũng sẽ không còn đứa con gái nào nữa. 

 

Tôi sẽ phải rời khỏi giới giải trí, trở thành một người con dâu tuân thủ quy tắc của nhà họ Phó. Từ đó về sau, phải sống dựa vào người khác. 

 

Tôi quay sang nhìn mẹ, bà né tránh ánh mắt của tôi.

 

“Người đã hứa với con là sẽ nói chuyện tử tế với cô ấy. Nếu biết trước là kiểu nói chuyện này, con tuyệt đối sẽ không đồng ý để Uẩn Uẩn đến gặp người.”

 

Phó Dung Thần bước ra từ phía sau bình phong. Trước mắt mọi người, hắn quỳ một gối xuống, nâng chân tôi lên để xem vết thương ở bắp chân. 

 

Lúc nãy bà cụ đã ném chén trà, mảnh thủy tinh làm chân tôi bị trầy xước. Khi hắn chạm vào, chân tôi rụt lại.

 

Phó Dung Thần nắm lấy mắt cá chân của tôi, gọi người hầu mang cồn i-ốt và băng cá nhân đến để xử lý vết thương.

Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.

 

Bà cụ tức giận gần như ngất đi, cả giận nói: “Con đúng thật sự bị Ôn Uẩn mê hoặc!”

 

Phó Dung Thần lau khô tay, đứng lên, nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi.

 

“Hôm nay con quỳ trước mặt người hai tiếng chỉ mong người nguôi giận, để khi Uẩn Uẩn đến, người sẽ không nói những lời khó nghe. Nhưng giờ xem ra, con đã làm những điều vô ích.” 

 

Phó Dung Thần bình thản nói, “Nếu người công nhận Uẩn Uẩn là con dâu, thì những dịp lễ tết, cô ấy sẽ đến kính người một chén trà nhỏ. Nếu người không công nhận, chúng con cũng sẽ không đến làm phiền người nữa.”

 

Hắn kéo tay tôi định rời đi.

 

Khi chúng tôi đến cửa, bà cụ bỗng nhiên nói: “Con vẫn còn hận ta, đúng không?”

 

Phó Dung Thần không nói gì, chỉ dắt tôi rời khỏi nhà lớn.

 

Loading...