Chạm để tắt
Chạm để tắt

TÔI BỊ NETIZEN PHÁT HIỆN CÓ BA ĐỜI CHỒNG - C11

Cập nhật lúc: 2024-08-12 20:14:25
Lượt xem: 283

Nhưng, trong làng cũng có người tốt, người xấu. Một số thanh niên làng, khoảng mười sáu, mười bảy tuổi, tuyên bố rằng khi tôi lớn lên sẽ làm tôi trở thành vợ họ, sẽ hại đời tôi. 

 

Cũng có những bà cụ muốn bắt cóc tôi mang đi bán.

 

Những người hàng xóm sợ rằng không thể bảo vệ tôi, sợ tôi lớn lên sẽ bị ức hiếp. Vì vậy họ đã tìm đến mợ tôi, bàn cách để tìm cho tôi một con đường thoát.

 

Số tiền đó, trở thành lộ phí của tôi!

Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.

 

Họ đã đưa tôi và mợ ra khỏi làng, trong tiếng khóc của họ, tôi rời khỏi ngôi làng nhỏ nghèo khó và biệt lập đó.

 

Bình luận trên sóng trực tiếp càng lúc càng nhiều:

 

[Ôn Uẩn ra mắt ba năm rồi, không ai nói về chuyện tiệc cưới ở quê, chứng tỏ dân làng không hề nói xấu cô ấy.]

 

[Người phía trước nói đúng! Ôn Uẩn xây dựng hình tượng cô gái ngây thơ, trong sáng bao lâu nay mà không bị lộ là vì chỉ có người trong làng mới biết quá khứ của cô ấy. Không ai nói về việc cô ấy hồi nhỏ trộm gà bắt vịt, nên hình tượng của cô ấy vẫn đứng vững.]

 

Ống kính lại chuyển về phía chị họ tôi, Nguyên Hương.

 

Giọng chị ấy rõ ràng: “Mục đích ban đầu của em gái tôi khi bước chân vào làng giải trí rất đơn giản, con bé chỉ muốn kiếm được nhiều tiền. Lúc đó, con bé nhận được số tiền đầu tiên và ngay lập tức chuyển về cho tôi. Con bé nói rằng, bây giờ nó đã có tiền, sau này còn có thể dùng mối quan hệ để thu hút đầu tư.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/toi-bi-netizen-phat-hien-co-ba-doi-chong/c11.html.]

 

Đôi mắt chị ánh lên giọt nước mắt, giọng nói trở nên nhẹ nhàng:

 

"Ôn Uẩn nói với tôi rằng, chị ơi, chị sẽ trở thành một cán bộ thôn có năng lực. Đợi khi làng chúng ta giàu có rồi, con gái dì Vương, con trai ông Lý, mọi người sẽ không phải ra ngoài làm việc nữa, chỉ cần ở làng chăm sóc cây ăn quả, làm việc trong nhà máy. Dì Vương sẽ không phải khóc thầm vì nhớ con, ông Lý cũng không phải luôn dán mắt vào điện thoại nữa.”

 

Ống kính lại chuyển. Con gái dì Vương, Vương Viên Viên, vẫy tay về phía ống kính. 

 

Cô ấy vẫn có khuôn mặt tròn trịa như ngày nào, nụ cười hiền lành: “Ôn Uẩn! Tôi không còn làm việc ở Hàng Châu nữa, giờ tôi phụ trách kênh thương mại điện tử của nhà máy. Cửa hàng Taobao và Douyin đều đang phát triển rất tốt. Cô yên tâm, chúng tôi đều đang làm việc hết sức mình, sẽ không khiến cô thất vọng.”

 

Con trai ông Lý, Lý Vĩ, cũng nhìn vào ống kính, anh ấy vẫn đỏ mặt như ngày nào mỗi khi nói chuyện, anh ho nhẹ rồi cười: 

 

“Ôn Uẩn, tôi cũng không còn làm việc ở Quảng Châu nữa. Trước đây tôi học ở đại học nông nghiệp, thôn đã gửi tôi đi đào tạo, tôi học được nhiều kiến thức mới, bây giờ tôi là chuyên gia kỹ thuật về trồng cây của thôn.”

 

Tôi không ở thôn Nhị Long, nhưng họ đều gọi tên tôi, như thể biết chắc tôi sẽ nhìn thấy họ qua ống kính.

 

Tất cả cùng nhìn vào ống kính, đồng thanh nói: "Ôn Uẩn! Nếu bị ức hiếp, hãy quay về, thôn Nhị Long mãi mãi là nhà của em/con/cô!"

 

*Trờii oii đọc đoạn này mà khóc quá.

 

 

Loading...