Tôi Bị Đầu Gấu Cưỡng Hôn - C19 + 20

Cập nhật lúc: 2024-07-03 23:42:49
Lượt xem: 212

19.

Khi sắp khai giảng, Mai Tử Đông nói với tôi rằng hắn đã thuê một căn nhà bên ngoài trường học.

Hắn bảo tôi chuyển ra ở cùng khi năm học mới bắt đầu.

Hắn đã làm mọi việc mà chẳng thèm bàn bạc với tôi.

Nhưng tôi lại rất vui vẻ.

Kỳ nghỉ hè kết thúc và năm học mới bắt đầu.

Mai Tử Đông nắm tay tôi bước vào lớp.

Lý Dương nhìn thấy chúng tôi liền hưng phấn gọi người bên cạnh tới xem.

"Này! Xem ai ở đây?"

Hạ Kỳ Trạch trêu chọc chúng tôi.

"Đây không phải là Đông ca cùng bạn trai của ảnh sao!"

Tôi không ngạc nhiên khi đàn em của hắn nói như thế.

Bất ngờ nhất là Tiểu Bàn lại ngẩng đầu lên chào.

"Chào anh Đông!"

Cái này là sao?

Khi Mai Tử Đông đi về phía sau ngồi cùng Lý Dương và những người khác, Tiểu Bàn nhìn thấy vẻ kinh ngạc trong mắt tôi, biết tôi muốn hỏi gì, liền đến gần tôi nói:

“Anh Đông rất tốt bụng, anh ấy còn cho tao một vé đến triễn lãm truyện tranh mà tao muốn đi. Khó lắm mới có được.”

Hóa ra tấm vé là của hắn?

Tôi phản ứng trong hai giây.

Thằng nhóc này đã bán cho tôi để đổi lấy vẽ vào triển lãm truyện tranh!

Tôi còn không bằng một cái vé?

Tiểu Bàn cười ngốc nghếch nhắc nhở tôi điện thoại đang reo.

Tôi lấy điện thoại và mở nó ra.

Tin nhắn xác minh bạn bè.

Đối phương gửi hai tin nhắn.

Một là tin nhắn chữ.

[Tôi là Lương Y Y.]

Một là tin nhắn ghi âm.

Tôi không nhấn vào vì đang ngồi bên cạnh Tiểu Bàn.

Tin nhắn này của Lương Y Y chắc chẳng tốt đẹp gì.

Tôi đeo tai nghe bluetooth và bấm play.

Đó là cuộc trò chuyện giữa cô ta và Mai Tử Đông.

“Anh thực sự thích đàn ông à?”

"Không."

"Vậy anh và Trần Mạc là thế nào?"

"Là vui chơi thôi."

20.

Đầu tôi “ù ù”.

Là vui chơi thôi.

Là vui chơi thôi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/toi-bi-dau-gau-cuong-hon/c19--20.html.]

Là vui chơi thôi.

Những lời đó vang vọng trong đầu tôi.

Đó là giọng của Mai Tử Đông, không thể nhầm lẫn được.

Hắn chỉ làm điều đó vì vui thôi.

Thử làm điều đó với đàn ông.

Hắn là trai thẳng.

Tôi cất điện thoại trong túi quần.

Tiểu Bàn đã tinh mắt nhìn thấy tin nhắn:

"Lương Y Y nhắn gì thế?"

"Không có gì."

"Nhỏ đó gửi cho mày cái gì vậy? Nhỏ đó bụng dạ khó lường, không phải là người tốt."

"Không có gì."

Tôi cảm thấy xấu hổ khi nói ra điều đó, và nó khiến tôi trông thật ngu ngốc. Tôi đã hạnh phúc rất lâu mặc dù tôi đang bị chơi đùa.

Đúng lúc này, Mai Tử Đông tiến tới ôm tôi.

Tôi hơi nghiêng người về hướng ngược lại.

Mai Tử Đông cau mày.

"Có chuyện gì với cưng à."

Tôi cảm thấy ghê tởm.

Khi tôi nghĩ đến đoạn ghi âm vừa rồi, lời nói ngọt ngào này thật sự rất độc ác.

Tiểu Bàn ngốc nghếch cười hi hi.

"Đông ca, anh làm Trần Mạc ngại ngùng đó."

Nhưng Mai Tử Đông nhận thấy có điều gì đó không ổn ở tôi.

Hắn biết đó là điều tôi thích nhất khi cả hai ở cùng nhau trong kỳ nghỉ.

Hắn kéo tôi vào hành lang và nhìn tôi chăm chú.

"Có chuyện gì thế?"

“Không, tôi chỉ muốn về ký túc xá thu dọn chút đồ. Đêm nay, tôi muốn ở lại ký túc xá ngủ một giấc, không ra ngoài sống.”

"Phòng của em ở ký túc xá đã trống không trước kỳ nghỉ. Còn gì mà về dọn?"

Tôi quên mất.

Tất cả mọi thứ đã bị tôi dọn sạch.

Tôi chỉ muốn trốn hắn vào cuối kỳ nghỉ và không nghĩ nhiều về điều đó.

"Ồ, quên nó đi."

"Không có gì khác à?"

"Không có."

Tôi đã nói dối.

"Không sao đâu, chúng ta quay lại lớp học thôi."

"Tôi muốn đi toilet, anh vào trước đi."

Tôi cúi đầu không dám nhìn hắn, đầu óc hỗn loạn.

"Được rồi."

Hắn có chút tức giận và thất vọng.

 

Bình luận

2 bình luận

Loading...