Tội Ác Lớn Nhất - Chương 7

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2024-06-30 17:21:19
Lượt xem: 75

20.

Nhìn ra sau lưng, tôi thấy một cô gái xinh đẹp.

Trên người mặc đồng phục cấp ba, ánh trăng chiếu qua cửa sổ lớn phía sau, rọi lên người cô, mang lại cảm giác dịu dàng và thanh nhã.

“Anh đã thành công!” Đôi mắt cô ấy cong thành vầng trăng lưỡi liềm, mỉm cười rạng rỡ chúc mừng tôi.

Tôi cảm thấy vô cùng bối rối: “Cô là…”

Đột nhiên, một cơn đau nhói ập vào não tôi, sau đó là cảm giác chóng mặt và buồn nôn khiến tôi phải ôm đầu gầm lên.

"Ah……"

Khuôn mặt của cô gái xa lạ, cái ch-ết của Cung Vân Hiền và tiếng ồn ào của chương trình truyền hình hòa lẫn với nhau. Vô số hình ảnh và âm thanh hỗn loạn đến mức não tôi sắp nổ tung.

"Thả lỏng... thả lỏng..." Giọng nói của cô gái vang lên.

Một cảm giác lạnh lẽo chạm vào trán tôi.

Cô ấy đang dùng tay xoa đầu tôi.

Dần dần, những hình ảnh và âm thanh đó biến mất.

Tôi bình tĩnh lại.

"Nhớ ra rồi à?" Cô ấy mỉm cười hỏi tôi.

Tôi mở mắt, ngước nhìn cô gái với khuôn mặt đầm đìa nước mắt.

Lúc này, cô đã biến thành bộ dạng cháy đen trong cơn ác mộng, với những vết bỏng nặng khắp người và khuôn mặt tan chảy vì lửa thiêu, toàn thân toát ra mùi xác ch-ết, khuôn miệng đã mất đi hình dáng ban đầu nở nụ cười méo mó.

Nhưng tôi không hề cảm thấy sợ hãi, mà chỉ thấy trong lòng vô cùng hối hận và tội lỗi.

Tôi nhớ ra rồi.

Dư Huy - tàn tia...
(Chỉ đăng tại m,onkey'd)

Tôi đã nhớ tất cả mọi thứ.

Tôi xứng đáng với những gì tôi đã trải qua trong đêm địa ngục này.

Ba năm trước, tôi và ba người bạn đã hợp sức tra tấn một cô gái đến ch-ết.

Tên cô ấy là Điền Thuận.

21.

Năm đó Điền Thuận vừa mới tốt nghiệp trung học.

Cô thích chụp ảnh nhưng cuộc sống học tập quá bận rộn khiến cô không thể quan tâm đến những việc khác.

Vì vậy, trong kỳ nghỉ tốt nghiệp trước khi vào đại học, Điền Thuận quyết định dùng số tiền tiết kiệm được trong nhiều năm, để thực hiện một chuyến đi du lịch chụp ảnh, kỷ niệm tuổi trưởng thành của mình.

Nhưng vừa khởi hành, chưa đi được bao xa, cô đã bị Cung Vân Hiền.

Cung Vân Hiền bỏ học nhiều năm, không học vấn không nghề nghiệp, dựa vào sự khéo léo học được từ việc lang thang trên đường phố, anh ta nhanh chóng giả vờ là một người đam mê nhiếp ảnh và lừa Điền Thuận dùng bữa với mình.

Trong lúc Điền Thuận không để ý, Cung Vân Hiền bỏ thuốc mê vào cốc của cô, tối hôm đó đã đưa cô đến phòng 226 của khách sạn này, xâm phạm cô.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/toi-ac-lon-nhat/chuong-7.html.]

Bi kịch của Điền Thuận, lúc này chỉ mới vừa bắt đầu.

Ngày hôm sau, Cung Vân Hiền gọi cho tôi và hai người bạn khác, vui vẻ nói rằng anh ta đã “bắt được một con cá lớn”, bảo chúng tôi trông chừng Điền Thuận, anh ta về nhà lấy chút "vui vẻ".

Chẳng bao lâu, Cung Vân Hiền đã mang từ nhà ra một chiếc túi rất lớn, anh ta từng làm thợ lát gạch, trong chiếc túi đều là những dụng cụ dùng ở công trường xây dựng.

Chiếc túi lớn này đã trở thành món đồ yêu thích của Cung Vân Hiền, mỗi lần tra tấn Điền Thuận, nguồn cảm hứng và công cụ đều là tìm được từ trong đó.

Để giải quyết vấn đề người nhà của Điền Thuận, Cung Vân Hiền đã cẩn thận dùng điện thoại của Điền Thuận gửi tin nhắn cho cha mẹ cô, nói Điền Thuận “bỏ nhà ra đi, đừng ai tới tìm”.

Trong 41 ngày kế tiếp, bốn người chúng tôi, do Cung Vân Hiền cầm đầu, đã tiến hành tra tấn Điền Thuận một cách vô nhân đạo.

Điền Thuận bị trói trong phòng bằng một sợi xích sắt chắc chắn, ngoài việc xâm hại cô hàng ngày, Cung Vân Hiền còn nghĩ ra một số “trò vui” đặc biệt.

Ví dụ như dùng búa đập vào tay và chân của Điền Thuận.

Điền Thuận sẽ hét lên đau đớn, còn Cung Vân Hiền sẽ cười nói với cô: "Còn kêu? Muốn tao biến mày thành nước sốt thịt à?"

Đe dọa như vậy khiến Điền Thuận không dám kêu la, mà thay vào đó, cố gắng tránh né những cú đập, lúc này Cung Vân Hiền lại mắng chửi: "Ai cho mày trốn! Mau lại đây!"

Cung Vân Hiền nói với Điền Thuận, chỉ cần cô ấy ngoan ngoãn, chúng tôi chơi đủ rồi sẽ thả cô ấy về nhà.

Tôi đứng ở bên cạnh, trong lòng biết rõ đó chỉ là lời nói dối.

22.

Sau một thời gian, "cuộc vui" bình thường đã không còn thỏa mãn Cung Vân Hiền, anh ta bắt đầu tra tấn tinh thần Điền Thuận.

Khi có người đi qua hành lang, chúng tôi để cô ấy nhìn ra ngoài qua mắt mèo, nhìn những người tự do qua lại trong hành lang khách sạn, sau đó cười nhạo cô ấy.

Lúc nửa đêm vắng người, chúng tôi sẽ đưa cô ấy đi dạo hành lang khách sạn vài phút, cho cô ấy nhìn vào đầu cầu thang, nói rằng nơi đó dẫn đến tự do, sau đó lại dẫn người về phòng.

Về sau, cả bốn người chúng tôi thậm chí sẽ cùng rời khỏi phòng, qua vài phút, nhân viên phục vụ phòng giả vờ đến gõ cửa, để Điền Thuận nghĩ rằng mình sắp được người khác phát hiện.

Sau đó, Cung Vân Hiền sẽ dẫn đầu xông vào phòng, cười nhạo hy vọng vừa mới lóe lên của Điền Thuận: "Mày không thể trốn thoát! Cuộc đời của mày đã kết thúc ở đây rồi!"

Tất nhiên, tất cả những điều này đều dựa trên sự đe dọa, chúng tôi đã nói với cô ấy rằng nếu dám kêu cứu, chúng tôi sẽ gi-ết cô ấy ngay tại chỗ.

Điều tàn khốc nhất là Cung Vân Hiền biết ước mơ của Điền Thuận là trở thành nhiếp ảnh gia.

Vì vậy, bắt đầu từ đêm Điền Thuận bị bỏ thuốc, mỗi ngày Cung Vân Hiền đều duy trì thói quen chụp ảnh Điền Thuận, còn đưa cho cô "thưởng thức" thành quả.

Thói quen này kéo dài cho đến ngày Điền Thuận ch-ết, ghi lại đoạn đường cuối cùng trong cuộc đời Điền Thuận.

Do bị xâm phạm và tra tấn hàng ngày, cũng như không được chú ý đến chế độ ăn uống, cơ thể Điền Thuận ngày càng yếu đi, các vết thương trên cơ thể bắt đầu trầm trọng hơn, một số vết thương bị viêm và mưng mủ, cũng bắt đầu đại tiểu tiện không tự chủ.

Điều này khiến Cung Vân Hiền cực kỳ tức giận.

Trong những ngày đó, anh ta thường đánh đập Điền Thuận, sau đó ấn khuôn mặt sưng húp của cô lên tấm thảm bẩn thỉu để cô "tự ăn hết".

"Nến đỏ" cũng là do Cung Vân Hiền nghĩ ra trong thời điểm này.

Bởi vì Điền Thuận quá mức suy yếu, cho dù có chịu đựng đau đớn đến đâu thì cũng chỉ có thể rên rỉ khe khẽ, Cung Vân Hiền đã thử sử dụng một chùm nến đỏ ghép lại để tạo nên đống lửa nhỏ, để nướng chân phải của Điền Thuận, quan sát cách cô ấy đau khổ.

Có lẽ từ lúc đó, Điền Thuận đã ý thức được sự thật rằng mình sắp ch-ết.

Cuối cùng, vào ngày thứ 41 bị giam cầm, Điền Thuận trút hơi thở cuối cùng vì quá yếu và lặng lẽ rời khỏi thế giới này.

 

Bình luận

0 bình luận

    Loading...