Tội Ác Lớn Nhất - Chương 1

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2024-07-06 02:17:00
Lượt xem: 64

1.

Tách!

Nửa đêm, một tiếng động nhỏ đánh thức tôi dậy.

Tôi mơ màng mở mắt kiểm tra, xung quanh tối đen như mực.

Chỉ có điện thoại ở tủ đầu giường đang sáng đèn.

Có ai đó gửi tin nhắn đến à?

Tôi có chút khó chịu vươn tay với lấy điện thoại, nhưng vừa nhìn vào màn hình, tôi chợt cứng đờ người.

Điện thoại đã được mở khóa, trên màn hình không có thông báo tin nhắn, chỉ có một bức ảnh.

Ảnh rất tối và độ sáng màn hình rất thấp nên tôi không thể nhìn rõ nội dung.

Cái gì đây?

Tôi nâng độ sáng màn hình lên một cách nghi ngờ.

Sau khi nhìn rõ bức ảnh, cả người tôi nổi da gà.

Tôi có thói quen ngủ nghiêng, hiện tại cũng duy trì tư thế nằm ngả một bên để xem điện thoại di động.

Từ góc độ chụp, người chụp tấm ảnh này chắc chắn phải nằm chung giường với tôi!

Thời gian chụp là 2h26p sáng, ​​cách đây đúng một phút.

Tiếng "tách" kia chính là âm thanh chụp ảnh!

Tôi mở to mắt, hoảng sợ tột độ, cơ thể đang nằm nghiêng của tôi khẽ run lên, mồ hôi lạnh từ gò má phải chảy xuống gối.

Ngay lúc này, có cái gì đó đang ở sau lưng tôi!

2.

Tôi đến thành phố này một mình để gặp bạn bè.

Bạn tôi có việc nên đặt cho tôi một phòng giường đôi để tôi có thể nghỉ ngơi qua đêm.

Giữa đêm khuya vắng vẻ như này, thứ gì có thể xuất hiện phía sau lưng tôi chứ?

Nỗi sợ hãi tột độ khiến tôi không thể cử động, tôi chỉ có thể nhắm chặt mắt và hy vọng đây chỉ là một cơn ác mộng.

Nhưng sự căng thẳng khiến các khớp ngón tay tôi khẽ run rẩy, vô tình ngón cái của tôi ấn vào màn hình điện thoại.

"Hoo... Hoo... Hoo..."

Ngay lúc đó, một âm thanh lạ phát ra từ điện thoại.

m thanh này nghe rất khác thường, không giống giọng người mà giống tiếng ống bễ lò rèn cũ, liên tục dội vào tai tôi.

Tôi chậm rãi mở mắt, kìm nén nỗi kinh hoàng và nhìn vào điện thoại.

Đây là một bức ảnh động (live photo)!

Tay tôi vô tình ấn vào màn hình, khiến bức ảnh động này được phát lại, hiển thị mọi thứ diễn ra trong ba giây từ lúc bấm nút chụp.

Dư Huy - tàn tia...
(Chỉ đăng tại m,onkey'd)

Trong ba giây này, nội dung chính vẫn là hình ảnh bóng lưng người tôi đang ngủ.

Sự khác biệt là bức ảnh bắt đầu rung nhẹ - nguyên nhân là do tay người chụp bị run.

Vậy tiếng “hoo” kì lạ đó là do người này tạo ra?

Đó có phải là âm thanh mà con người có thể tạo ra không?

Nỗi sợ hãi của tôi đã lên đến đỉnh điểm và tôi không thể chịu đựng được nữa.

Thay vì chờ đợi sự khủng khiếp chưa biết phía sau, tốt hơn hết là tôi chủ động đón nó đến!

Quyết định xong, tôi nghiến răng nghiến lợi, bất ngờ quay đầu lại, đồng thời bật đèn pin của điện thoại trên tay.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/toi-ac-lon-nhat/chuong-1.html.]

Ánh sáng từ điện thoại chiếu sáng bóng tối.

Quả nhiên có cái gì đó ở sau lưng tôi!

3.

Đó là một người.

Giống như tôi, hắn nằm nghiêng về phía bên kia giường, chỉ để lại cho tôi một bóng lưng.

Tôi không thể nhìn thấy mặt người này nên không thể biết hắn là con trai hay con gái.

[Note: Nguyên văn đoạn này tác giả dùng đại từ xưng hô “他” nhưng câu trên khẳng định nhân vật chính chưa biết giới tính người này, nên mình để xưng hô là “hắn” để chỉ chung. Trong tiếng Hán hiện đại, từ ''他'' chỉ dùng cho nam giới. Nhưng khi không phân biệt rõ giới tính, hoặc không cần phân biệt thì từ này chỉ có tính phiếm chỉ, không phân biệt nam hay nữ.]

Hắn là ai?

Làm thế nào hắn ta vào được phòng của tôi?

Có phải người chụp ảnh tôi vừa rồi là hắn không? Tại sao?

Một loạt câu hỏi hiện ra trong đầu.

Nhưng điều quan trọng nhất lúc này là phải nhanh chóng rời khỏi đây!

Nhận ra sự hiện diện phía sau lưng là một con người đã cho tôi động lực để giải quyết vấn đề.

Không quan trọng người này là ai! Chỉ cần tìm người quản lý khách sạn, tự nhiên họ sẽ biết cách xử lý chuyện này!

Tôi quay đầu lại, chậm rãi vén chăn lên, chuẩn bị xuống giường, cố gắng không để người kia chú ý đến mình.

Nhưng khi chân tôi vừa chạm sàn thì chiếc giường bỗng khẽ rung.

Giống như... người trên giường đã ngồi dậy!

"Hoo... Hoo... Hoo..."

Tiếng ống bễ lò rèn đã cũ lại vang lên.

Lần này, nó không phát ra từ điện thoại mà từ phía sau lưng tôi.

Cổ tôi cứng đờ, từ từ quay người lại, nhìn thấy một bóng đen đang nửa ngồi trên giường.

Tay phải của tôi run rẩy, tôi bật đèn pin lên lần nữa.

Sau đó tôi nhìn thấy mặt của hắn.

4.

Đó là một khuôn mặt bị lửa thiêu rụi nặng nề.

Toàn bộ mũi, miệng, mí mắt đã bị tan chảy, giống như một đống bùn đen dán ở trên mặt.

Hai bên gò má của hắn, một số chỗ thậm chí đã bị cháy xuyên qua da thịt, tạo thành những lỗ nhỏ và lớn không đều.

Qua những lỗ hổng này, tôi có thể nhìn thấy lưỡi và răng cháy đen bên trong.

Nhưng con ngươi của hắn ta vẫn hoàn toàn nguyên vẹn, đang nhìn chằm chằm về phía trước.

Nhưng không có sự bảo vệ của mí mắt, con ngươi giống như sắp rơi khỏi hốc mắt.

Tôi nín thở, thậm chí không thể thở được.

Nỗi sợ hãi tột độ khiến lượng m.á.u cung cấp cho não tôi bị thiếu hụt, tôi gần như muốn ngất đi.

Đột nhiên, con ngươi của hắn bắt đầu chuyển động, đôi đồng tử chậm rãi xoay về phía tôi, nhìn chằm chằm vào mắt tôi.

"Hoo... Hoo... Hoo..."

Cái miệng vốn đã là một khối thịt thối rữa, mở ra, tạo thành một nụ cười đáng sợ.

"Ah!!!!!!!!"

Tôi hét lên như chưa từng được hét rồi bất tỉnh.

Bình luận

0 bình luận

    Loading...