Chạm để tắt
Chạm để tắt

Toàn hào môn đọc tâm ăn dưa, thiên kim giả lại bị vạch trần rồi - Chương 4.2: Thật sự nghĩ cô là đứa ngốc dễ bị khống chế sao

Cập nhật lúc: 2024-07-24 22:20:42
Lượt xem: 42

“Dù sao đại học W ít nhất cùng được xếp vào top 10 toàn quốc,” Thẩm Ưu trầm ngâm, nói ra những lời đau lòng nhất với vẻ mặt vô tội: “Điểm của chị họ… Nếu con nhớ không lầm, để vào được không phải quá sức rồi sao?"

Nghe có vẻ như đang chế nhạo con gái dì ta, nhưng vẻ mặt của cô lại trông ngây thơ vô số tội, như thể chỉ là hỏi vì có chút không hiểu.

Vẻ mặt người phụ nữ thay đổi, dì ta cảm thấy muốn mắng nhưng không biết có nên mắng hay không.

Trong lòng Thẩm Ưu cười thầm, nhưng ngoài mặt vẫn như đang nghĩ đến Ngô Giai Văn, “Cho dù chị họ thật sự vào được Đại học W, nhưng chị ấy có thể thành công tốt nghiệp và lấy được bằng cấp không?”

Người phụ nữ nghe vậy lập tức thẹn quá hóa giận: “Con có ý gì chứ? Chẳng qua kì thi đại học vừa rồi con gái dì phát huy không được tốt, cũng không phải là không có năng lực thi đậu Đại học W!"

“Ồ,” Thẩm Ưu dù bị mắng cũng không hề tức giận, cô gật đầu chân thành nói: “Vậy dì để chị họ học lại một năm, sau đó tự mình thi đậu Đại học W không phải được rồi sao? Như vậy có thể chứng minh thực lực của chị ấy, cũng không phải sợ bị chê vào đại học bằng cửa sau ”.

Nghe cô nói chuyện nửa ngày, người phụ nữ cuối cùng cũng nhận ra có gì đó không đúng, sắc mặt dì ta đột nhiên trở nên cực kỳ khó coi, giọng nói trầm xuống: "Thẩm Ưu, cô nói nhiều như vậy, là không muốn giúp đỡ đúng không?!"

Thẩm Ưu mỉm cười gật đầu: “Đúng vậy.”

Phải mất rất lâu dì ta mới nhận ra, hóa ra dì ta cũng ngu ngốc như con gái mình.

"Dì, con khuyên dì lúc không có việc gì để làm thì lên mạng nâng cao kiến ​​thức đi. Nếu không, chúng ta sẽ rất xấu hổ khi ở bên ngoài bị cười nhạo vì thiếu hiểu biết đấy."

Không nghĩ tới đứa ngốc vốn dễ dàng bị khống chế ngày trước, hôm nay lại như ngộ ra, dám ngạo mạn lớn giọng trước mặt người lớn: “Một tiểu tạp chủng không biết ai sinh ra như mày, sao dám cười nhạo tao chứ?”

Nhìn thấy Thẩm Ưu chuẩn bị rời đi, người phụ nữ đưa tay nắm lấy cánh tay cô, móng tay đ.â.m vào làn da mềm mại khiến Thẩm Ưu đau đến mức suýt bật khóc.

Dì ta ở Thẩm gia nhiều năm như vậy, từ lâu đã quen với việc người khác phải nghe lời. Bây giờ thái độ của Thẩm Ưu đã hoàn toàn thay đổi, dì ta làm sao có thể chịu đựng được chứ?

Sắc mặt người phụ nữ méo mó vì bị cự tuyệt và tức giận: “Hôm nay tao sẽ thay mặt cha mẹ giáo dục mày tử tế, để sau này mày biết phải kính trọng người lớn tuổi!”

Bộp, bộp, bộp.

Hai người nhìn theo hướng phát ra tiếng động, thấy Thẩm Ngôn đang đứng ở cửa bếp, như cười như không vỗ tay.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/toan-hao-mon-doc-tam-an-dua-thien-kim-gia-lai-bi-vach-tran-roi/chuong-4-2-that-su-nghi-co-la-dua-ngoc-de-bi-khong-che-sao.html.]

A, bọn họ trở về từ khi nào vậy?

Thẩm Ưu như nhìn thấy vị cứu tinh, trong tiềm thức muốn nhờ giúp đỡ, nhưng khi ánh mắt hai người chạm nhau, cô lập tức nhớ đến thiết lập nhân vật c.h.ế.t tiệt đó.

Theo thiết lập nhân vật của "Thẩm Ưu", cô ấy dù có c.h.ế.t cũng sẽ không bao giờ cúi đầu cầu cứu trước Thẩm Ngôn.

Nhưng cho dù cô có mở miệng, nghĩ đến sự chán ghét Thẩm Ngôn dành mình, chắc chắn cũng sẽ không muốn giúp.

Cảnh nôn ra m.á.u hiện lên trong đầu cô, Thẩm Ưu đành phải quay mặt đi, giả vờ như không thấy Thẩm Ngôn.

Nhưng Thẩm Ngôn lại nghe thấy tiếng lòng khóc thút thít của cô——

【Ôi, tay mình đau quá!】

【Khi nào đoạn kịch bản này mới kết thúc chứ?】

【Sẽ không phải vì chị không có trong phòng nên khung cảnh vẫn bất động chứ?】

【Chị, chị về phòng đợi dì mang súp gà tới tìm chị nhé! Đừng mắc kẹt ở đây nữa!】

Thẩm Ngôn hơi nhíu mày, bình tĩnh nhìn người phụ nữ trước mặt, vẻ mặt không thay đổi, không có dáng vẻ gì là nghe thấy tiếng lòng của Thẩm Ưu.

Kịch bản? Cảnh?

Cô vốn cho rằng Thẩm Ưu là vô tình biết được bí mật của người Tôn gia, nhưng hiện tại xem ra, có lẽ cô ấy có năng lực tiên tri nào đó, hơn nữa còn biết nhiều hơn những gì cô mong đợi.

Thẩm Ngôn lạnh lùng nói: "Thả con bé ra."

Ánh mắt cô sắc bén, lời nói đầy uy hiếp, khiến người phụ nữ vô thức buông tay Thẩm Ưu ra, Thẩm Ưu không kịp kinh ngạc, vội vàng trốn ra xa.

Khi dì ta phản ứng lại, hai người đã sớm đi rồi.

Loading...