Chạm để tắt
Chạm để tắt

Tỏa Ngọc - Chương 5

Cập nhật lúc: 2024-07-20 14:03:41
Lượt xem: 523

Chúc Tiêu chống cằm, tay kia nhẹ nhàng gõ vào tay vịn ghế, thản nhiên nói: "Mấy ngày trước Ngọc nhi nói muốn thành thân với ta. Ta hỏi nàng lời này có phải xuất phát từ tấm lòng không, nàng nói phải."

Nói xong, Chúc Tiêu hạ thấp mi, khẽ cười: "Nàng đã chơi ở đây hơn một tháng, gần đây thường nói nhớ quê nhà, như vậy chi bằng về kinh thành thành thân đi."

Ám vệ cúi đầu, thầm nghĩ, các ngài trẻ tuổi chơi trò gì mà nhiều vậy.

Hoàng đế đã tứ hôn cho Triệu Vãn Ngọc và Chúc Tiêu, vậy mà Chúc Tiêu còn muốn giấu tên, chơi trò tình ái bí mật với nàng...

Thật không hiểu nổi, thật sự không hiểu nổi.

Sau khi lắc lư trên xe ngựa suốt một tháng trời, ta lại trở về nhà họ Triệu.

"Hoan nghênh Đại tiểu thư về nhà! Hoan nghênh Đại tiểu thư về nhà!"

Các nha hoàn và gia đinh đứng thành hàng ở cổng, đồng thanh hô khẩu hiệu.

Tiếng hô lớn đến mức cả con phố đều có thể nghe thấy.

Người dân xung quanh đều quay đầu nhìn ta.

Ta lập tức thấy ngượng ngùng đến phát đau đầu, chân tay như muốn đào đất trốn, cảm giác như bị hành hình bằng d.a.o cắt từng miếng thịt.

Nhưng ta không thể nói gì, vì đây là quy tắc do nguyên chủ đặt ra, mỗi lần nàng về nhà, các nha hoàn và gia đinh đều phải đứng ở cổng hô khẩu hiệu chào đón nàng.

Triệu Vãn Ngọc, ngươi thật sự là người điên mà.

Ta ngượng ngùng cúi đầu, vẫy tay với họ: "Dừng lại, mau dừng lại, đừng hô nữa, từ nay quy tắc này bỏ đi."

"Dạ! Đại tiểu thư!"

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

Lại một đợt hô to đồng thanh.

Được rồi, càng thêm ngượng ngùng, đây thực sự là một thử thách lớn đối với ta.

Ta ước gì có thể chui xuống đất, theo nha hoàn thân cận của nguyên chủ là Tiểu Hồng vào trong phủ.

Trong khuê phòng, Tiểu Hồng nắm tay ta, khóc sướt mướt: "Đại tiểu thư, cuối cùng người đã về rồi, người có biết trong thời gian qua lão gia lo lắng đến thế nào không!"

Nàng lau nước mắt, tiếp tục nói: "Người không phải luôn muốn gả cho Thái tử điện hạ sao? Thời gian trước Thái tử điện hạ đã tự mình xin Hoàng thượng, muốn cưới người làm Thái tử phi, chúc mừng tiểu thư cuối cùng cũng như ý nguyện rồi!"

Ta thật sự... từ tận đáy lòng cảm thấy bất lực.

Là nguyên chủ muốn làm Thái tử phi, không phải ta.

Nhưng ta lại không thể giải thích! Thậm chí khi ta nói mình đã có người trong lòng, mọi người chỉ coi lời ta nói là đùa giỡn, không ai tin.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/toa-ngoc/chuong-5.html.]

Điều tệ nhất là, phụ thân ta thậm chí còn giam lỏng ta trong phủ, ngay cả cổng cũng đầy lính canh gác, và ông nói:

"Ít qua lại với đám bạn xấu của con! Ở trong phủ yên tâm chuẩn bị xuất giá!"

Sau nhiều lần cố gắng trốn nhưng không thành, thánh chỉ sắc phong ta làm Thái tử phi cũng đến.

"Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu rằng: Đích nữ của Hộ bộ Thượng thư Triệu Vãn Ngọc, tính tình hiền thục, dung mạo thanh tú, phong thái nhã nhặn, đức hạnh đoan trang, nay sắc phong làm Thái tử phi, chọn ngày lành thành hôn, khâm thử."

"Triệu tiểu thư còn ngây ra đó làm gì, chẳng lẽ vui quá mà ngớ ngẩn rồi sao? Mau tiếp chỉ!"

Ta ngơ ngác nhận lấy thánh chỉ, mặt không cảm xúc: "Thần nữ tiếp chỉ, tạ ơn Hoàng thượng."

Cứu mạng, tại sao lại cho ta xuyên không vào lúc nguyên chủ đang cởi đồ dụ dỗ Thái tử! Không thể cho ta xuyên đến sớm hơn chút sao, sớm hơn thì đã không có thảm cảnh hôm nay.

Thấy biểu cảm của ta quá cứng ngắc, phụ thân ta cười vuốt râu, nhét túi bạc vào tay thái giám truyền chỉ: "Cảm ơn Vương công công đã vất vả một chuyến, phiền ngài rồi."

Mặt Vương công công cười như đóa hoa cúc vừa nở: "Triệu đại nhân khách sáo rồi, ngài sinh được một nữ nhi tốt."

Tiễn Vương công công xong, phụ thân ta hớn hở tiến lại gần: "Thế nào, con đã toại nguyện rồi, đêm nay ta sẽ mở tiệc lớn, ha ha ha, chúc mừng nhà họ Triệu ta có một Thái tử phi!"

Cười ch/3t mất.

Hôm nay ai cũng vui mừng, chỉ có mình ta đau khổ.

Phụ thân ta quả nhiên mở tiệc lớn trong phủ, mời một đám đồng liêu đến.

Họ uống rượu đến tận khuya, mãi đến khi ta rửa mặt xong và trở về phòng, vẫn không thấy Chúc Tiêu xuất hiện.

Chúc Tiêu không chỉ không xuất hiện, thậm chí ta còn không nhận được chút tin tức gì về hắn.

Ta nằm trên giường, cảm thấy buồn bã và lo lắng.

Chẳng lẽ tình yêu giữa ta và Chúc Tiêu lại phải kết thúc như vậy sao?

Nghĩ đến đây, ta càng lúc càng thấy buồn.

Cho đến khi bên giường vang lên giọng nói ôn nhu dễ nghe của một nam tử: "Ngọc nhi."

Cơ thể ta cứng đờ, khó tin mà quay đầu nhìn về phía giường.

Chỉ thấy trong căn phòng mờ tối, một bóng dáng cao gầy đứng bên giường, rõ ràng là Chúc Tiêu, người mà ta đã không gặp hơn một tháng.

Chúc Tiêu đứng đó, dáng người thanh thoát như ngọc, gương mặt tuấn tú mang theo nụ cười ôn hòa: "Lâu ngày không gặp, Ngọc nhi nàng có khỏe không?"

Ta không thể tin vào mắt mình, có chút nghi ngờ liệu mình có đang mơ.

"Chúc Tiêu?"

Loading...