Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tô An - 5

Cập nhật lúc: 2024-10-11 14:02:02
Lượt xem: 150

10.

 

Ta biết được điều này từ khi nào?

 

Có lẽ là năm ta bảy tuổi.

 

Khi Tiêu Thư Sầm tỉnh lại sau cú ngã ngựa, nàng như biến thành một con người khác.

 

Hoàng tỷ của ta, trưởng công chúa Tiêu Thư Sầm, trước kia là người thương ta nhất.

 

Nhưng từ khi tỉnh lại.

 

Bề ngoài nàng vẫn dịu dàng với ta, nhưng không còn những đêm lẻn vào phòng, đưa cho ta viên kẹo ngọt khi ta khó ngủ.

 

Ban đầu ta nghĩ có lẽ nàng bị thương, tâm trạng không tốt.

 

Cho đến khi nàng đưa cho ta đĩa bánh độc.

 

Nàng muốn g.i.ế.c ta.

 

Không chỉ một lần.

 

Tiếc là, đều không thành công.

 

Ta không hiểu vì sao nàng không thành công.

 

Cũng không biết vì sao mỗi lần ám sát ta lại trùng hợp bị ta thoát được.

 

Cho đến khi ta thấy nàng tùy tiện ném chiếc ngọc bội, giọng nói lạnh nhạt quát mắng hộ vệ quỳ dưới đất: "Ta là nữ chính, mà lại không thể g.i.ế.c trước phản diện? Quy tắc gì thế này?"

 

Đột nhiên ta hiểu ra.

 

Sau đó, ta mất giọng vào năm ta mười bốn tuổi.

 

Ngày hôm sau, khi gặp ta, nàng nhướn mày ngạc nhiên: "Sao ngươi còn có thể nói?"

 

Ta bần thần trong một giây, rồi cơ thể khụy xuống, từ đó tự nguyện trở thành kẻ câm.

 

Vì sao ta lại thỏa hiệp, còn Tiêu Thư Sầm lại kiêu ngạo như vậy?

 

Bởi vì ta nhận ra rằng, những gì nàng tiên đoán đều trở thành sự thật.

 

Không ai đấu lại nàng, nên nàng không sợ bất kỳ điều gì.

 

11.

 

Trên đường từ Ứng Đô đến Cảnh quốc, Kỳ Tranh đích thân hộ tống ta.

 

Một bên thì bảo vệ ta, bên kia thì cứ tiếp tục phóng túng trăng hoa.

 

Sự trắng trợn này khiến những người theo hầu đều lén lút tỏ vẻ thương cảm với ta.

 

Ta cũng thuận theo, đóng vai công chúa hòa thân không oán không hận.

 

Chỉ có một người là ngoại lệ, đó là Thiệu Viêm.

 

Hắn luôn xuất hiện xung quanh ta, nhìn như vô tình.

 

Nhưng ta bị giám sát quá chặt, hắn cũng chỉ có thể quanh quẩn ở rìa ngoài.

 

Có vài lần, Kỳ Tranh vẫn đùa cợt Thiệu Viêm không biết nể mặt, còn Thiệu Viêm thì siết chặt dây cương, sắc mặt khó coi.

 

Thiệu Viêm khinh thường Kỳ Tranh.

 

Ngay cả khi kiếp trước Kỳ Tranh thành công đoạt ngôi, hắn vẫn cho rằng Kỳ Tranh chỉ dựa vào thế lực gia tộc.

 

Dù sau này Kỳ Tranh tàn độc, m.á.u lạnh, dọn dẹp sạch sẽ cả hai quốc gia, Thiệu Viêm vẫn giữ nguyên dã tâm muốn đoạt lại những gì hắn cho là của mình.

 

Hắn và Kỳ Tranh vốn chẳng ưa gì nhau.

 

Vậy nên hắn không biết rằng, lần ta thoát khỏi đoàn áp giải tù nhân, là do Kỳ Tranh ngầm ra lệnh.

 

Cũng không hề biết, khi trở về trại lính, sau những đêm tiệc tùng say sưa, Kỳ Tranh cười khẩy, ném cho ta một bình rượu, nhướn mày nói: "Tiêu Tô An, ngươi giả làm câm đến nghiện rồi sao?"

 

12.

 

Khi đến Cảnh quốc, không ngoài dự đoán, ta được an trí ở biệt viện trong phủ Thái tử Kỳ Tranh.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/to-an/5.html.]

 

Cũng như lúc nhổ trại, nơi này canh gác nghiêm ngặt, Thiệu Viêm vẫn không thể vào.

 

Cho đến đêm đại hôn của ta và Kỳ Tranh, sự phòng bị mới lơi lỏng.

 

Đêm đó.

 

Thiệu Viêm mặc áo đen, cầm kiếm xông vào.

 

Hắn đánh ngất lính gác bên ngoài.

 

Khi xông vào, chỉ thấy ta một mình mặc áo cưới, trang sức lấp lánh, ngồi bên giường.

 

Ta không biết là hắn, cứ tưởng đó là Kỳ Tranh.

 

Ta giơ tay ra hiệu vài dấu.

 

Động tác tay làm được một nửa thì bị một bàn tay nóng ấm nắm lấy.

 

Ta mím môi, vén khăn che đầu lên.

 

Thiệu Viêm đang nhìn ta, ánh mắt đầy nặng nề.

 

Ta biết, hắn cũng đã trọng sinh.

 

13.

 

Thiệu Viêm nắm lấy tay ta, không nói lời nào.

 

Có lẽ hắn nhìn thấy sự nghi hoặc và xa lạ trong mắt ta.

 

Giọng hắn khàn khàn cất lên: "Tô An, ta đến để đưa nàng đi."

 

Ta tiếp tục giả vờ không quen biết hắn, giãy giụa tay biểu thị sự không đồng ý.

 

Ta vùng vẫy một cách vô định, giống hệt cảnh năm ấy, khi ta sợ hãi hắn ở bãi tha ma, ra sức chống cự.

 

Nhất Phiến Băng Tâm

Hắn dường như cũng nhớ lại.

 

Từ khóe miệng hắn, vốn từ khi bước vào vẫn lạnh lùng, bỗng nhiên nở một nụ cười dịu dàng.

 

"Tô An, ta biết hiện giờ nàng không muốn nhận ta."

 

"Nhưng Kỳ Tranh thật sự không phải là người tốt."

 

"Nàng yên tâm, hôm nay ta nhất định sẽ đưa nàng đi!"

 

Nói rồi, hắn nắm lấy tay ta, định kéo ta rời khỏi.

 

Ta càng giãy giụa mạnh mẽ hơn.

 

Vì không thể nói, miệng ta chỉ phát ra những tiếng gào khản đục.

 

Thiệu Viêm sau khi trọng sinh đã thay đổi rất nhiều.

 

Nếu là trước đây, hắn chẳng dám động đến ta.

 

Nhưng giờ đây, hắn nói: "Tô An, hôm nay ta nhất định phải đưa nàng đi," rồi kiên quyết vòng tay trái ôm lấy eo ta, tay phải cầm kiếm, muốn mạnh mẽ thoát ra.

 

Nhìn xem, hắn vốn không phải luôn trung thành và bình tĩnh trước mặt ta, mà vẫn có chút ngang bướng trong người.

 

Cho nên, dù hắn biết rõ hậu quả của việc phản bội ta, hắn vẫn vì Tiêu Thư Sầm mà làm.

 

Sau đó, hắn còn giả vờ lừa dối ta: "Tô An, ta sẽ không để nàng gặp nguy hiểm."

 

Không để ta gặp nguy hiểm?

 

Vậy thì ta sẽ khiến hắn gặp nguy hiểm!

 

Khi Thiệu Viêm vừa định đưa ta bước qua cửa đại sảnh.

 

Từ ngoài cửa vang lên ba tiếng vỗ tay.

 

Tiếng vỗ tay dần đến gần chỉ trong chốc lát.

 

Kỳ Tranh cùng đoàn người bước vào, trên môi nở nụ cười thích thú: "Thứ đệ, ngươi định đưa trắc phi của cô đi đâu vậy?"

 

Thiệu Viêm không hề biểu lộ cảm xúc, đẩy ta ra phía sau hắn, đôi mắt đen sâu thẳm, khuôn mặt lạnh lẽo như băng.

Loading...