Chạm để tắt
Chạm để tắt

Tình Yêu Tội Lỗi - Chương 1

Cập nhật lúc: 2024-07-07 08:31:23
Lượt xem: 1,146

Tôi là Lục Vi, tám tuổi được Cố Chu Lễ mang về nhà, nhà họ Cố và nhà tôi là chỗ quen biết nhiều đời, tôi vẫn luôn gọi hắn là Cố thúc thúc.

Cha mẹ tôi bất ngờ qua đời, tôi bị người thân cướp hết gia sản đuổi ra khỏi nhà, là Cố Chu Lễ nhặt được tôi bên đường.

Hôm đó hắn mặc áo gió đen, cúi đầu hỏi tôi: "Cháu có muốn về nhà với chú không?".

Tôi lập tức gật đầu, khoảnh khắc đó, hắn là ánh sáng không thể thay thế trong sinh mệnh của tôi.

Cố Chu Lễ lạnh lùng trầm ổn, đối với tôi vô cùng tốt.

Tôi từ một đứa trẻ con đến thiếu nữ thanh xuân, cuối cùng, không thể kìm lòng được mà yêu hắn.

Mười tám tuổi năm đó, tôi lấy hết can đảm, vào đêm khuya ở trong phòng ngủ mặc áo sơ mi mỏng manh tỏ tình với hắn.

Cố Chu Lễ cười từ chối tôi, hắn nói tôi còn nhỏ, nên học tập cho giỏi, sau này tìm một người xứng đôi vừa lứa.

Lúc đó, tôi tràn đầy nhiệt huyết, cảm thấy lời nói của Cố Chu Lễ chỉ là hy vọng tôi đặt sự chú ý vào việc học, hơn nữa, hắn cũng yêu tôi.

Dù sao tôi còn trẻ, xinh đẹp tràn đầy sức sống.

Từ ngày đó trở đi, tôi đặc biệt chú ý đến những người phụ nữ bên cạnh Cố Chu Lễ.

Đầu tiên là dùng cặp sách đập nữ thư ký mặc váy đen định câu dẫn hắn ra khỏi văn phòng, sau đó là ném thẳng người phụ nữ mà đối tác đưa lên giường hắn vào đồn cảnh sát.

Mỗi lần, Cố Chu Lễ đều dung túng giúp tôi giải quyết hậu quả.

Tôi cho rằng sự dung túng như vậy chính là yêu.

Vì vậy, tôi càng thêm quá đáng tuyên bố chủ quyền của mình.

Cho đến khi An Khả Khả về nước tổ chức buổi hòa nhạc, cô ta mời Cố Chu Lễ làm khách mời biểu diễn, tôi tức giận xông vào phòng trang điểm của An Khả Khả, trong lúc cãi vã xô đẩy, tay cô ta chống xuống đất, bị gãy xương.

Cố Chu Lễ nổi giận, hắn tát tôi một cái, vội vàng ôm An Khả Khả đến bệnh viện.

Sau đó, tôi bị Cố Chu Lễ đưa vào trường đặc biệt.

Anan

Hắn muốn tôi dọn sạch những thứ rác rưởi vớ vẩn trong đầu, tập trung toàn bộ sự chú ý vào việc học.

Hắn nói: "Lục Vi, chú hy vọng cháu có thể hiểu chuyện một chút!".

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/tinh-yeu-toi-loi/chuong-1.html.]

Một năm sau.

Tôi ôm cặp sách nặng nề bước ra khỏi trường đặc biệt.

Lúc bấy giờ, Cố Chu Lễ đã đợi khá lâu, hắn đút một tay vào túi quần, ánh mắt sâu thẳm trầm ổn hơn trước.

Hắn tiến lên đưa tay muốn nhận cặp sách của tôi, tôi theo bản năng nghiêng người tránh đi.

Tay của Cố Chu Lễ cứng đờ giữa không trung.

Tôi lập tức đứng thẳng người lùi về sau một bước cúi đầu chào hắn, sau đó nhỏ giọng nói: "Xin lỗi Cố thúc thúc, cặp sách của cháu, cháu phải tự mình cầm."

Cố Chu Lễ đánh giá tôi từ trên xuống dưới vài giây, tôi mặc bộ đồ thể thao trắng xanh do trường đặt may, chân đi giày thể thao, ngay cả tóc cũng bị cắt thành đầu đinh, nào còn nửa phần khí chất công chúa nhỏ tinh xảo đáng yêu.

Yết hầu hắn khẽ chuyển động, muốn nói gì đó, cuối cùng chỉ nói: "Lên xe đi."

Nếu là trước đây, tôi nhất định sẽ chui lên vị trí ghế phụ ngồi xuống, đồng thời lớn tiếng tuyên bố, đây là chỗ bạn gái ngồi nha.

Nhưng hiện tại, tôi chỉ ngoan ngoãn ngồi ở ghế sau, trong n.g.ự.c vẫn ôm cặp sách.

Xe của Cố Chu Lễ một đường chạy về biệt thự quen thuộc của nhà họ Cố.

Trên đường đi hắn mấy lần muốn trò chuyện với tôi, tôi thì lẩm bẩm trong miệng, vẫn luôn học thuộc lòng từ vựng tiếng Anh, không trả lời.

Xe chạy vào biệt thự, An Khả Khả đã ra đón, cô ta mặc váy liền áo màu trắng, cười tủm tỉm đi đến trước xe, nhìn thấy Cố Chu Lễ xuống xe, đưa tay ôm lấy cánh tay hắn.

"A Lễ, anh về rồi, Vi Vi cũng về rồi."

Tôi xuống xe, ôm cặp sách, cúi đầu chào An Khả Khả: "An tiểu thư, chuyện trước đây là tôi sai, xin cô hãy tha thứ."

"Vi Vi, đừng như vậy." An Khả Khả hiển nhiên không ngờ tôi vừa gặp mặt đã xin lỗi, hơn nữa thái độ lại thành khẩn như vậy, cô ta có chút luống cuống, hai mắt đỏ hoe, hai tay đỡ tôi đứng thẳng người.

Xin lỗi là điều tôi phải làm, dù sao lúc trước là tôi hại An Khả Khả gãy ngón tay bỏ lỡ buổi hòa nhạc của chính mình, hơn nữa trực tiếp khiến cô ta sau này phải rời khỏi giới âm nhạc.

Mà cô ta không những không truy cứu trách nhiệm của tôi, còn giúp tôi cầu xin.

Một năm nay, tôi đã học được cách đối xử chân thành với mọi người, biết sai phải sửa.

Mặc dù, trong tháng đầu tiên, tôi đã chịu không ít khổ sở. Nhưng không sao, Nhưng không sao, bây giờ tôi đã tốt nghiệp từ trường đặc biệt rồi.

Loading...