Chạm để tắt
Chạm để tắt

Tình yêu thứ hai - 5

Cập nhật lúc: 2024-07-23 12:44:56
Lượt xem: 4,120

11

Tôi cúi đầu, làm bộ không nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của những người đó, bước nhanh đến bên cạnh bàn, tay run rẩy cầm lấy một ly rượu vang đỏ uống cạn.

Sau đó điện thoại di động của tôi rung lên.

Là tin nhắn của Giang Doãn.

[Thẩm Tri Ý, anh đã nói em sẽ hối hận. Anh muốn xem, sau khi Cố Thời biết em là con nuôi của nhà họ Thẩm, có còn muốn em hay không!]

🌺🌺🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của Nhân Trí tại monkey.vn
Chúc các bạn có thời gian đọc truyện vui vẻ, à mà vui ko nỗi vì truyện chỗ chúng mình đa phần toàn là truyện đọc tức ấm ách thôi 😂😂😂
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺🌺🌺]

Tôi nắm chặt di động, ánh mắt nhanh chóng tìm kiếm bóng dáng Giang Doãn trong đám đông.

Chỉ thấy hắn tựa vào bên bàn, mỉm cười giơ ly cao trong tay lên với tôi, dùng môi nói: "Cheers.”

Tôi siết chặt nắm tay, muốn tới gặp hắn..

Trong lúc vội vàng, tôi không để ý phía sau có một người phục vụ bưng khay đi về phía này, tôi đụng phải anh ta.

Rượu sâm panh trên khay đổ xuống lễ phục của tôi, n.g.ự.c tôi ướt sũng đến mức gần như trần trụi.

Tôi lập tức dùng hai tay bảo vệ ngực.

Nhân viên phục vụ đứng dậy, liên tục xin lỗi tôi.

Người vây xem bên cạnh càng ngày càng nhiều.

Tất cả họ đều chỉ vào tôi và thì thầm với nhau, mọi người trông như đang xem một trò đùa.

Cảnh tượng này trùng lặp với hình ảnh bị bắt nạt trong tâm trí tôi.

Khi còn bé, bởi vì vóc dáng thấp bé, lại suy dinh dưỡng lâu dài, tôi thường xuyên bị những đứa trẻ lớn hơn một chút trong cô nhi viện chặn lại trong ngõ nhỏ để bắt nạt.

Khi trời mưa, họ vùi mặt tôi trong vũng nước, ép tôi uống nước bẩn.

Còn đổ đá đầy giày của tôi, bắt tôi phải đi bộ.

Cho nên khi nhân viên phục vụ tiến lên muốn đỡ tôi, tôi giống như là con chim sợ cành cong né tránh tay anh ta, sợ tới mức lui về phía sau.

Nhưng vừa quay người lại vì xấu hổ, tôi đập đầu vào trong n.g.ự.c Cố Thời.

Không để ý đến sự vùng vẫy của tôi, anh ôm tôi thật chặt, đặt lòng bàn tay ấm áp lên sau đầu tôi, đau lòng nói: “Anh xin lỗi, anh đến muộn.”

12

Mọi người ở đây nhìn thấy Cố Thời xuất hiện, đều ngây ngẩn cả người.

Họ bắt đầu xì xầm.

“Đây không phải là cháu trai lớn của ông Cố sao? Sao anh ấy lại xuất hiện ở đây?”

“Ông Cố? Là ông Cố huyền thoại trong giới kinh doanh Hồng Kông không?"

“Đúng vậy, anh ta là người thừa kế được chỉ định của ông Cố.”

“Ồ?! Vậy anh ta và con gái nuôi nà họ Thẩm này có quan hệ gì?”

Dưới ánh mắt mọi người, Cố Thời cởi áo khoác âu phục trên người, đắp lên n.g.ự.c tôi.

Sau đó anh cúi người, trực tiếp bế ngang tôi lên.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/tinh-yeu-thu-hai/5.html.]

“Anh đưa em đi.”

Tôi cảm kích nhìn anh, nước mắt chảy xuống.

Cố Thời ôm tôi đi, lúc sắp tới cửa, Giang Doãn đột nhiên xông lên.

Hắn chắn trước cửa, nói với Cố Thời: "Thả người xuống cho tôi!”

Ánh mắt Cố Thời sắc bén, "Nếu tôi không thả thì sao.”

Giang Doãn uy h.i.ế.p nói: "Vậy anh cũng đừng hòng đi ra khỏi cánh cửa này.”

Hai người giằng co, bầu không khí càng lúc càng căng thẳng.

Cố Thời cười khẽ, giọng nói lại lạnh như băng: "Ngăn tôi? Cậu có thể sao?”

Đương nhiên Cố Thời không xem sự uy h.i.ế.p của Giang Doãn ra gì, tiếp tục đi về phía trước.

Theo mỗi bước Cố Thời bước ra, bàn tay Giang Doãn dần dần nắm chặt, hô hấp của mọi người cũng như ngừng lại.

“Tri Ý." Giọng của mẹ tôi đột nhiên từ phía sau đám đông vọng đến.

Bà vượt qua đám đông, bước nhanh đến trước mặt tôi và Cố Thời.

Cố Thời lịch sự gật đầu với bà.

Khoảnh khắc ánh mắt hai người giao nhau, mẹ tôi lập tức hiểu, liền cười nói: "Tri Ý từ nhỏ thân thể đã không tốt, lúc cậu đưa con bé ra ngoài, đừng để con bé bị trúng gió. Cho dù người khác nói thế nào, Tri Ý vĩnh viễn là con gái nhà họ Thẩm, cậu hãy đối xử tốt với nó."

Cố Thời "Vâng" một tiếng, bên môi nở nụ cười tao nhã.

Cuối cùng, Giang Doãn bị mẹ tôi kéo đi.

Cố Thời đưa tôi đi một cách hoành tráng.

Lúc đi ngang qua Giang Doãn, còn cố ý ngoái đầu nhìn lại, ném cho hắn một ánh mắt khinh thường.

13

Trong nước, Cố Thời không có chỗ ở cố định, đa số ở trong phòng khách sạn nhà mình.

Anh đưa tôi về, tự mình pha nước nóng cho tôi, bảo tôi đừng suy nghĩ gì cả, tắm rửa cho khỏe.

Còn sai người mua quần áo mới đúng size tôi mặc mang đến.

Chờ tôi tắm xong đi ra, Cố Thời đã không còn ở trong phòng. Anh để lại một tờ giấy trên bàn trà.

[Anh đi xử lý chút chuyện, lát nữa sẽ về. Em ngủ một giấc thật ngon, ở chỗ này, sẽ không có người tới quấy rầy em.]

Tôi biết, là Cố Thời muốn cho tôi không gian riêng.

Tôi vốn không có ý định ngủ, muốn ngồi ở sô pha chờ anh về, nhưng lại tựa vào gối ôm, ngủ thiếp đi.

Khi tỉnh lại, ngoài cửa sổ đã tối đen, lác đác mấy ngôi sao treo trên bầu trời đêm.

Lúc đứng dậy tấm chăn lông trên người trượt xuống, rơi trên mặt đất.

Tôi nhìn chằm chằm tấm chăn trên mặt đất, ngồi yên vài giây.

Giọng Cố Thời liền từ phía sau vang lên: "Em tỉnh rồi.”

Tôi hoảng sợ, cuống quít quay đầu lại, liền thấy Cố Thời đang ngồi trước bàn làm việc, máy tính trên bàn còn sáng màn hình.

Loading...