Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tình Yêu Sách Giáo Khoa - Chương 11 - 13

Cập nhật lúc: 2024-09-08 14:18:41
Lượt xem: 129

11

Ta đang định tìm thời cơ thích hợp hỏi Tống Mộ Vân thì anh lại chủ động tìm tới.

Tôi học thuộc lòng từ vựng trong khi đi dạo trong sân chơi.

Khi đi tới gần cổng chính, mới nhìn thấy Tống Mộ Vân vừa từ trên xe bước xuống.

Trong lúc nhất thời đại não ngừng hoạt động, tôi tháo tai nghe xuống liền chạy tới.

“Anh tới tìm em vì sao không nói trước một tiếng a?”

Tôi vừa kéo tay áo anh trốn đi nơi khác, vừa oán giận.

Tống Mộ Vân đi theo tôi vài bước, trở tay giữ chặt cổ tay tôi.

Bên môi người đàn ông mang ý cười nhàn nhạt, dường như có chút bất đắc dĩ.

“Anh  đến để nói về việc quyên góp.”

Tôi ngây người, lúng túng đứng bất động trong gió lạnh.

“Không phải tới tìm em à......”

Một màn này trong mắt người ngoài, chính là tôi mạnh mẽ lôi Tống Mộ Vân không buông.

Hiển nhiên, Đường Đường cách đó không xa chính là cho rằng như vậy.

“Oa, xem ra khẩu vị của học tỷ không nhỏ nha? Anh Tống Kỳ và anh Mộ Vân chị đều muốn à?”

Cô ta chắp tay sau lưng, cười tủm tỉm đi tới.

“Nhưng em cách xa như vậy cũng nhìn ra được, Mộ Vân ca ca ghét bỏ chị.”

Nói xong, cô muốn kéo tay áo Tống Mộ Vân của tôi. Nhưng bị anh trực tiếp né tránh.

“Cô nhìn ra cái gì? Hơn nữa, sao tôi không nhớ là mình có một em gái như cô?”

Anh như cười như không hỏi ngược lại Đường Đường, trực tiếp kéo tôi ra phía sau.

Lúc này Đường Đường mới kịp phản ứng, trong nháy mắt trợn mắt há hốc mồm.

“Mộ Vân ca ca, anh có thích cô ấy không? Cô ấy là bạn gái của em trai anh!”

Tôi nhíu mày, từ phía sau Tống Mộ Vân thò đầu ra.

“Cô đang nói cái gì vậy, tôi đã sớm chia tay với Tống Kỳ rồi.”

_Edit bởi Hân Nghiên_

Đường Đường sửng sốt.

“Anh Tống Kỳ chưa từng nói, hơn nữa ở bên ngoài vẫn luôn nói chị là bạn gái anh ấy.”

Tôi mặt không chút thay đổi “À” một tiếng, thuận miệng bịa chuyện.

“Đại khái là bởi vì hắn là người tình trong mộng của tôi.”

Đường tiểu trà xanh đại khái là bởi vì liên tiếp biết được hai tin tức lớn mà ngạc nhiên đứng im tại chỗ không thốt lên lời.

Cũng không tiếp tục giả vờ là người có đạo đức nữa, cái miệng nhỏ nhắn phê phán tôi.

Sau đó trực tiếp bước nhanh trở về trường học.

Bị Đường Đường quấy rầy như vậy, tôi ngược lại nhớ tới vấn đề vẫn chưa hỏi.

“Tống Mộ Vân.” Tôi quay lại, nghiêm túc nhìn anh. “Có phải anh thích em không?”

Phủ nhận thì anh chính là hạng nhất bảng tra nam của thành phố!

Tống Mộ Vân gật đầu như tôi mong đợi.

Tôi cân nhắc vài giây, quyết định đảm đương vai trò giáo viên.

“Nếu anh thích em thì có thể theo đuổi em, không cần uy h.i.ế.p chứ?”

Theo đuổi con gái, như vậy tình thế sẽ hoàn toàn ngược lại.

Tuy rằng anh đại bộ phận đều là nói miệng, cũng chưa từng thật sự làm chuyện quá phận.

Tống Mộ Vân tựa hồ thật sự nghe lọt tai.

Trầm tư vài giây sau mới nói.

“Được, chuyện em không thích anh sẽ không làm. Vậy em thích anh theo đuổi em như thế nào?”

Vấn đề quá mức trần trụi, giáo viên chống đỡ không nổi.

Đỉnh gò má phiếm hồng, tôi từng chữ nói cho anh biết: “Đây chính là khóa tự học của anh.”

12

Tôi đến dưới lầu ký túc xá, nhìn thấy Tống Kỳ cũng không quá bất ngờ.

Vừa vặn tôi cũng muốn tìm hắn hỏi rõ ràng.

“Tại sao cô lại nói với Đường Đường chúng ta chia tay?!”

Hắn vừa tiến lên đã nổi trận lôi đình.

Tôi chỉ cảm thấy khó hiểu.

“Vốn là đã chia tay rồi, anh vẫn nói với bên ngoài tôi là bạn gái anh mới là bịa đặt.”

Tống Kỳ thoạt nhìn quả thật không biết chuyện chia tay.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/tinh-yeu-sach-giao-khoa-ucgk/chuong-11-13.html.]

Tôi mở tin nhắn chia tay bày ra trước mắt hắn.

“Tôi đã thông báo cho anh rồi.”

Sắc mặt Tống Kỳ ngưng trọng, cũng mở giao diện tin nhắn trên điện thoại di động cho tôi xem.

“Tôi không nhận được. Lâm Nại, nếu như tôi nhìn thấy cũng không bao giờ đồng ý. Nhiều ngày như vậy, tôi một mực chờ cô bình tĩnh, nhưng cho tới bây giờ chưa từng nghĩ tới chia tay với cô.”

Tôi lạnh nhạt thu hồi điện thoại di động.

“Không nhận được thì bây giờ anh đã biết rồi. Chia tay cũng không cần anh đồng ý. Tống Kỳ, tôi đã không thích anh nữa, anh quấn quít lấy cũng không có ý nghĩa gì.”

Tống Kỳ cau mày, chặn đường đi của tôi.

“Không thích tôi nữa?”

Ánh mắt hắn khinh miệt.

“Thay lòng đổi dạ nhanh vậy sao? Là bởi vì Tống Mộ Vân? Nên cô thay lòng đổi dạ đúng không?”

Tống Kỳ bóp vai tôi đau nhức.

“Cô và anh ta đã ở bên nhau từ lâu rồi sao? Lâm Nại, cô từ khi nào trở nên đê tiện như vậy.”

Sau khi hắn nói câu cuối cùng, tôi vùng ra và tát mạnh vào mặt hắn.

“Tống Kỳ, anh cho rằng ai cũng đều cặn bã giống như anh sao? Chính mình đã là dưa chuột thối, còn có tư cách gì chỉ trích người khác?”

Nơi nào có mặt hắn, không khí đều không trong lành.

Tôi vòng qua hắn trực tiếp đi về phía ký túc xá.

Trước khi vào cửa một giây, phía sau đột ngột truyền đến một tiếng cười lạnh.

“Lâm Nại, cô nói chia tay với tôi thì sẽ không còn cơ hội cầu hòa nữa. Cô phải biết rằng, Tống Kỳ tôi chưa bao giờ thiếu phụ nữ.”

Phản ứng đầu tiên của tôi là thở phào nhẹ nhõm.

Rốt cục cũng hoàn toàn thoát khỏi Tống Kỳ.

13

Nhưng sự thật là ngược lại.

Sau đó, cơ hồ mỗi tiết học tôi đều có thể nhìn thấy Tống Kỳ.

Hắn ôm Đường Đường, tư thế thân mật. Nhưng chưa từng thừa nhận quan hệ của hai người bọn họ.

Thỉnh thoảng đi học, bị hai con ruồi này quấy nhiễu đến không kiên nhẫn. Tống Mộ Vân ngược lại trở thành chất điều tiết cảm xúc của tôi.

Anh vụng về theo đuổi như là học theo bản hướng dẫn trên mạng, lại tương phản đáng yêu.

Ví dụ như một bó hoa trong cốp xe.

“Tại sao phải mua nhiều như vậy?” Tôi khó hiểu nhìn anh.

Tống Mộ Vân giống như đang trả bài tập.

“Không biết em thích mẫu nào, cũng không thể chủ động hỏi em. Nên anh quyết định mua mấy mẫu chủ quán đề cử.”

Tôi càng không hiểu: “Vì sao không thể chủ động hỏi em?”

Tống Mộ Vân giống như đang học thuộc lòng.

“Anh đã tra tư liệu, chủ động hỏi sẽ không có cảm giác vui mừng.”

Tôi trong nháy mắt cười ra tiếng. Đang định chế nhạo anh vài câu, lúc ngẩng đầu đột nhiên phát hiện khoảng cách rất gần.

Khuôn mặt người đàn ông ngay trước mắt tôi.

Tống Mộ Vân không chớp mắt nhìn tôi chăm chú, đáy mắt cảm xúc dâng trào.

“Làm gì vậy?”

Sau lưng tôi chống ở trên xe, lui không thể lui.

Tầm mắt Tống Mộ Vân dời xuống, rơi vào nửa khuôn mặt dưới của tôi.

“Muốn ôm em, cũng muốn hôn em.”

Tôi nhỏ giọng nhắc nhở: “Nhưng hai chúng ta vẫn chưa chính thức ở bên nhau.”

Tống Mộ Vân ôn nhu đáp lời, tầm mắt cũng không dời đi nửa phần.

“Ừ, vậy anh sẽ tiếp tục theo đuổi.”

Tống Mộ Vân thu hồi tâm tình vừa bị khơi lên có vẻ hơi vụng về.

Nhưng vụng về giấu diếm chính là chân thành thích.

Dưới ánh chiều tà nhẹ nhàng ngày đó, tôi bởi vì nhìn thấy Tống Mộ Vân như vậy mà tim đập lỡ một nhịp.

*

Vài ngày sau đó, thỉnh thoảng tôi lại suy nghĩ một vấn đề.

Chia tay Tống Kỳ vẻn vẹn hai tháng, tôi đã động tâm với anh trai anh ấy, trên bản chất tôi có phải cũng là một người m.á.u lạnh hay không.

Nhưng rất nhanh tôi đã nghĩ ra.

Giây tiếp theo sau khi chia tay, tôi cũng đã khôi phục quyền lợi yêu người khác và chấp nhận tình yêu của người khác.

Huống hồ, một khi đã chia tay, tôi sao còn có thể nóng ruột nóng gan vì hắn nữa.

Càng nhanh thoát ra, thì chi phí bị tổn thương của tôi đối với hắn càng được giảm xuống.

Loading...