Chạm để tắt
Chạm để tắt

Tình yêu oan nghiệt - 7

Cập nhật lúc: 2024-07-27 12:37:17
Lượt xem: 441

Ta đỡ Triệu Duệ, tầm mắt lơ đãng đảo qua Tạ Tễ đứng phía sau hắn, tình cảm thể hiện trong mắt chỉ có hai chúng ta nhận biết được.

 

“Hoàng thượng cuối cùng cũng nhớ tới thần thiếp.”

 

Triệu Duệ vẻ mặt đầy áy náy, nhưng cũng không nói đưa ta trở về, mà dẫn ta vào phòng thiền.

 

“Mai nhi, chắc là nàng cũng muốn mẫu thân nàng trở về.”

 

Ta khó hiểu nhìn Triệu Duệ, cho đến khi một vị hòa thượng cầm bài vị Trường Sinh của mẫu thân đi ra, ngay sau đó ý thức của ta dần dần trở nên mơ hồ. Bên tai ta vang lên vô số tiếng tụng kinh, làm cho ta đau đầu không thôi. Sau đó ta liền hoàn toàn mất đi ý thức, mãi cho đến khi tỉnh lại, vẻ mặt Triệu Duệ đầy quan tâm nhìn ta: “Mai nhi?”

 

Ta cuộn tròn thân thể, trốn vào góc tường: “Hoàng thượng, cầu người hãy thả thần phụ đi. Thần phụ đã thành thân rồi.”

 

“Thật sự là nàng rồi, Mai Nhi!” Triệu Duệ vui sướng ôm lấy ta. Khóe miệng ta nở nụ cười, cứ để cho hắn vui sướng một chút nữa đi.

 

“Hoàng thượng, mau buông ta ra, không thể để Nhược Thanh nhìn thấy được.”

 

“Mai nhi, nàng không biết sao? Lý Nhược Thanh đã cưới hoàng tỷ của ta, hắn đã phản bội nàng. Loại người như hắn không đáng để nàng trân trọng như thế.”

 

Ta điên cuồng lắc đầu: “Sẽ không, Nhược Thanh sẽ không bao giờ làm như vậy. Ta muốn về nhà, Nghi An, Nghi Ninh còn chờ ta về nhà.”

 

Triệu Duệ khó xử nói: “Thân thể của nàng bây giờ là của nữ nhi Lý Nghi An của nàng. Nàng trở về như thế nào đây? Nàng có nói ra cũng sẽ không có người tin tưởng nàng đâu.”

 

Ta kinh ngạc nói không ra lời: “Sao có thể như vậy được?”

 

Triệu Duệ có vẻ rất khổ sở: “Mai nhi, nàng đừng trách trẫm. Hoàng tỷ nói có cách có thể chiêu hồn nàng trở về, trẫm nhất định phải xông pha khói lửa. Nữ nhi của nàng chính là vật chứa tốt nhất, hiện giờ nàng đang ở trong thân thể Lý Nghi An. Nàng cũng không muốn thân thể nữ nhi của mình xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn chứ?”

 

Ta kinh ngạc nhìn Triệu Duệ, cuối cùng lại ngất đi.

 

Hắn ôm ta trở về cung, trên đường đi cẩn thận che chở như thể ta là một báu vật hiếm có gì đó.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/tinh-yeu-oan-nghiet/7.html.]

08

 

Hai tháng sau khi hồi cung, ta được chẩn đoán có thai. Triệu Duệ vô cùng vui sướng, hắn nói chờ đúa nhỏ ta sinh ra sẽ phong làm Thái tử. Ta nhìn thần thái điên cuồng của hắn, trong lòng tự hỏi cũng không biết hắn còn có thể đợi được ngày đó hay không.

 

Ta vỗ về nhẹ nhàng vào bụng, nếu như Tạ Tễ biết được tin tức tốt này thì tốt quá.

 

Tin tức ta mang thai truyền khắp trong ngoài cung, Trưởng công chúa Phúc Dương hùng hổ chạy tới chất vấn ta: “Mai Nhược Tuyết, thật sự là ngươi sao?”

 

Trưởng công chúa Phúc Dương cũng không thể xác định rõ được người trước mắt rốt cuộc là ai, cũng may ta có thể lấy giả đổi thật: “Công chúa, ta tin tưởng ngươi như vậy, tại sao ngươi lại muốn lừa gạt ta?”

 

“Thật sự là ngươi. Ồ, ngươi trở về thì đã sao? Hiện giờ Nhược Thanh đã là phu quân của ta, hơn nữa chàng đối với ta còn rất ngoan ngoãn phục tùng, rất nhanh thôi chúng ta sẽ có hài tử của mình.”

 

Trưởng công chúa Phúc Dương rất đắc ý, bà ta rất thích nhìn thấy mẫu thân Mai Nhược Tuyết của ta yêu mà không có được, để bù đắp cho nỗi đau khổ nhiều năm như vậy của bà ta.

 

Ta đau khổ nhìn Trưởng công chúa Phúc Dương: “Công chúa, Nhược Thanh có khỏe không?”

 

“Chàng rất khỏe, hiện đã quên ngươi rồi. Tiện nhân rất giống ngươi trong phủ kia cũng đã bị chàng bán đi. Chàng còn vì ta mà đốt hết đồ đạc của ngươi, tất cả dấu vết tồn tại của Mai Nhược Tuyết ngươi đều biến mất không thấy tăm hơi nữa rồi.”

 

Ta che miệng, nôn ọe vì bị kích động.

 

🌺🌺🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của Nhân Trí tại monkey.vn
Chúc các bạn có thời gian đọc truyện vui vẻ, à mà vui ko nỗi vì truyện chỗ chúng mình đa phần toàn là truyện đọc tức ấm ách thôi 😂😂😂
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺🌺🌺]

“Nữ nhi của ngươi hại ch.ết hài tử của ta, hài tử của ngươi dựa vào cái gì mà được sinh ra?” Trưởng công chúa Phúc Dương như muốn phát điên, trước mắt bao nhiêu người muốn đổ thuốc cho ta, cũng may Triệu Duệ tới kịp thời.

 

“Hoàng tỷ, ngươi đang làm cái gì vậy?” Triệu Duệ cướp lấy chén thuốc, ném xuống đất. Như vẫn chưa hết tức giận, giơ tay tát vào mặt Trưởng công chúa một cái.

 

Trưởng công chúa Phúc Dương khi nào thì phải chịu nhục nhã như vậy? Bà ta cũng trở tay cho Triệu Duệ một cái tát: “Triệu Duệ ngươi đừng quên, là ai nâng đỡ ngươi lên ngôi vị hoàng đế?”

 

Chuyện này luôn là một cái gai trong lòng Triệu Duệ, nhưng Trưởng công chúa lại nhiều lần lôi chuyện này ra uy h.i.ế.p hắn. Hiện giờ Triệu Duệ đâu còn là Triệu Duệ của ngày xưa nữa. Hắn hung tợn bóp cổ Trưởng công chúa: “Trẫm cũng không quên mẫu phi của trẫm là như thế nào mà qua đời. Hoàng tỷ sẽ không thật sự cho rằng lúc trước Hoàng hậu nương nương qua đời vì bệnh tật chứ?”

 

Trưởng công chúa Phúc Dương đột nhiên trừng to mắt: “Là ngươi, là ngươi gi..ết mẫu hậu của ta!”

 

“Ồ, hóa ra là ngươi cũng không quá mức ngu xuẩn. Trẫm còn giữ ngươi đơn giản chính là bởi vì ngươi sẽ không uy h.i.ế.p gì đến trẫm, đối với trẫm còn có chút tác dụng. Nhưng hôm nay nghĩ lại, hình như ngươi cũng chẳng còn tác dụng gì.”

Loading...