Chạm để tắt
Chạm để tắt

Tình yêu oan nghiệt - 2

Cập nhật lúc: 2024-07-27 12:34:12
Lượt xem: 402

Cho đến khi Trưởng công chúa Phúc Dương, người đã truyền mẫu thân tiến cung tới nhà, ta mới tỉnh táo lại.

 

Trưởng công chúa Phúc Dương là đích nữ của tiên đế, trưởng tỷ của đương kim Hoàng thượng. Mẫu thân từng là bạn đọc của bà, hai người lúc nhỏ quan hệ thân thiết, không có gì giấu nhau, cho đến sau khi lập gia đình quan hệ mới xa cách một chút.

 

Mẫu thân vẫn luôn nhớ nhung Trưởng công chúa Phúc Dương, cho nên khi nghe tin Trưởng công chúa Phúc Dương truyền bà vào cung thì không hề phòng bị mà đi.

 

Tuy nhiên Trưởng công chúa Phúc Dương không phải đến thăm ta và muội muội, cũng không phải đến tạ lỗi với mẫu thân, mà là tới tìm phụ thân ta. Bà ta đi thẳng vào thư phòng của phụ thân, bày tỏ tình cảm với phụ thân ngay khi t.h.i t.h.ể của mẫu thân còn chưa lạnh.

 

Cũng vào lúc này ta mới biết được, tại sao Trưởng công chúa Phúc Dương lại xa cách với mẫu thân ta.

 

Thì ra năm đó Trưởng công chúa rất coi trọng phụ thân ta, nhưng phụ thân ta cùng mẫu thân là thanh mai trúc mã, hai người từ nhỏ đã có hôn ước. Phụ thân ta lại là nhân tài hiếm có, tuy rằng tiên hoàng đã vì nữ nhi của mình mà sử dụng không ít thủ đoạn, nhưng đều bị phụ thân ta kiên trì hóa giải. Điều này làm cho Trưởng công chúa Phúc Dương vốn luôn được chiều chuộng từ khi sinh ra, luôn tự cho mình là cao quý muốn gì có đó cảm thấy tức giận bất bình. Năm đó vì không thể gả cho ý trung nhân, trong cơn tức giận liền mặc kệ gả cho một người, có điều không tới vài năm, vị phò mã kia liền qua đời, bà ta ở góa từ đó đến nay.

 

Chỉ là không ngờ đã nhiều năm trôi qua như vậy, bà vẫn tính cũ khó bỏ.

 

“Ngươi càng ngày càng giống mẫu thân của mình.” Trưởng công chúa Phúc Dương bị phụ thân ta đuổi ra, nhưng bà ta cũng không hề tức giận, ngược lại vừa mới ra tới cửa liền nhìn ta với vẻ trịch thượng.

 

Ta cụp mắt xuống, tuy rằng ta không xác định rốt cuộc mẫu thân đã xảy ra chuyện gì, nhưng cũng đoán được đại khái.

 

“Mẫu thân ngươi là không có phúc, không biết ngươi có phúc hay không?” Trưởng công chúa Phúc Dương khẽ cười nói, dường như trước mắt bà ta chúng ta đều là những con kiến hôi bình thường thôi vậy, đối với sự ra đi của mẫu thân, bà ta cũng không hề cảm thấy khổ sở hay áy náy gì hết.

 

“Có phải chỉ cần giống như Trưởng công chúa thì có thể muốn làm gì thì làm không?” Ta lên tiếng hỏi.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/tinh-yeu-oan-nghiet/2.html.]

“Cái gì?” Tưởng công chúa Phúc Dương vẫn chưa hiểu ý của ta, nhưng điều đó cũng không ngăn được việc bà ta khinh thường ta: “Tiểu cô nương, đừng có ngu xuẩn như mẫu thân ngươi. Người thức thời mới là trang tuấn kiệt, mẫu thân ngươi chính là tấm gương tốt nhất. Đối đầu với hoàng thất sẽ không có kết cục tốt đẹp đâu.”

🌺🌺🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của Nhân Trí tại monkey.vn
Chúc các bạn có thời gian đọc truyện vui vẻ, à mà vui ko nỗi vì truyện chỗ chúng mình đa phần toàn là truyện đọc tức ấm ách thôi 😂😂😂
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺🌺🌺]

 

Trưởng công chúa Phúc Dương khinh miệt rời đi. Đối với đau thương của cả nhà chúng ta, bà ta không hề để vào mắt, bà ta chỉ quan tâm mình có đạt được mong muốn hay không mà thôi.

 

Ta thu hồi tầm mắt, nhìn về phía Tạ Tễ vẫn luôn bận rộn không ngừng: “Tạ Tễ, muội có vài lời muốn nói với huynh.”

 

02

 

Tạ Tễ ngừng lại, chạy đến bên cạnh ta hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

 

Ta và Tạ Tễ là thanh mai trúc mã, phủ trạch hai nhà cũng chỉ cách nhau một bức tường. Lúc còn nhỏ, chàng rất thích nhảy qua tường sang chơi với ta, nhưng lần nào cũng bị phụ thân hắn phát hiện, sau đó sẽ bị đánh. Nhưng dù có như vậy, lần sau Tạ Tễ vẫn sẽ làm như thế.

 

Từ nhỏ Tạ Tễ  đã thích tập tành võ nghệ. Mỗi lần học được một kỹ năng mới, chàng lại vội chạy tới trước mặt ta thể hiện. Tạ Tễ còn nói lớn lên, sẽ chiến đấu bảo vệ quốc gia như phụ thân mình. Khi đó ta chỉ cảm thấy chàng chỉ là đang nói khoác vậy thôi, cũng chưa bao giờ nghĩ rằng sau nhiều năm như vậy, chàng thật sự đã trưởng thành thành một thanh niên anh hùng, dũng cảm, đầu đội trời, chân đạp đất. Ta lớn lên bên Tạ Tễ cho đến năm mười lăm tuổi, vốn dĩ chỉ mấy ngày nữa thôi chàng sẽ tới nhà ta cầu hôn.

 

“Tạ Tễ, muội muốn vào cung.” Ta nhìn Tạ Tễ, nam nhân vừa rồi vẻ mặt vẫn còn ôn hòa, giờ phút này dần dần tối sầm, thần sắc cứng đờ.

 

Tạ Tễ siết chặt nắm tay, các đốt ngón tay trắng bệch. Từ nhỏ đến lớn, luôn là ta nói cái gì hắn làm cái đó, chưa bao giờ trái lời ta. Cho dù ta có tức giận đuổi chàng đi, chàng cũng chỉ ngây ngốc canh giữ ở bên ngoài, không dám tới gần ta, cũng không rời đi. Nhưng hôm nay là lần đầu tiên Tạ tễ cầu xin ta. Chàng kéo tay áo của ta, nhỏ giọng khẩn cầu nói: “Muội không vào cung được không? Sẽ có cách khác mà.”

Ta lắc đầu, cố gắng không cho nước mắt chảy xuống:  “Tạ Tễ, chúng ta đều là những người nhỏ bé, tầm thường. Chỉ có quyền lực mới có thể khiến cho chúng ta không bị người khác khinh thường, muội cũng mới có cơ hội có thể báo thù.”

 

Tạ Tễ thấy ta đã hạ quyết tâm, đành lảo đảo rời đi. Chỉ là không bao lâu sau, chàng lại trở về lo liệu mọi việc thay cho nhà ta.

 

Thánh chỉ đưa tới là vào ngày đưa tang mẫu thân. Ta được phong hào Mai phi, lập tức tiến cung. Mà mẫu thân thì được đặc biệt ban thưởng, an táng trong lăng mộ của hoàng thất.

 

Loading...