TÌNH YÊU NHƯ MÂY TRÔI VÀ SƯƠNG SỚM - Chương 12

Cập nhật lúc: 2024-07-03 21:33:00
Lượt xem: 361

12

Thần hồn của Thái tử từ hạ giới trở về, quỳ trước Thiên quân và Thiên hậu, cầu xin khôi phục hôn ước với ta.

Lúc đầu là hắn từ hôn, bây giờ hối hận vẫn là hắn.

Thiên hậu nói: "Nếu ngươi có thể thuyết phục được Triều Triều, thì tùy ngươi."

"Nếu ngươi làm chuyện này rùm beng sáu giới đều biết, mà vẫn không thể vãn hồi Triều Triều, thì vị trí Thái tử ngươi cũng không cần ngồi nữa."

Phân thân của ta vừa trở về Côn Luân, sư phụ đã đưa cho ta một viên lưu ảnh thạch, nói Khê Văn đã đến Tang Sơn tìm ta.

Hắn đổ mọi lỗi lầm lên A Dung, quỳ trước mặt huynh trưởng của ta sám hối.

"Huynh trưởng, khi đó ta không biết điều, ở phàm giới không thể dùng tiên lực, bị Tống Dung mê hoặc, mới chọn từ hôn với Triều Triều.

"Xin huynh trưởng cho ta một cơ hội nữa, để ta gặp Triều Triều, ta thực sự thích Triều Triều."

Ta nhớ kiếp trước Khê Văn từng nói:

"Nếu không phải vì ngươi, cha và sư huynh ngươi, ta có thể ở bên A Dung đến bạc đầu, ta có thể tiễn nàng đoạn cuối cùng, nàng là tình yêu và tiếc nuối của đời ta."

Kiếp này để hắn như ý, cho họ ngàn năm làm phu thê.

Hắn lại ngược lại không biết điều.

Khê Văn thật đáng khinh.

Huynh trưởng ta phất cánh một cái, hắn không chống cự, bị đánh bay ra ngoài.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/tinh-yeu-nhu-may-troi-va-suong-som/chuong-12.html.]

"Cút về Thượng Thiên Cung của ngươi, Tang Sơn không hoan nghênh ngươi, càng xa càng tốt."

Vài ngày sau, Khê Văn không biết nghe từ đâu tới ở chỗ sư phụ, lại lén đến Côn Luân tìm ta.

Hắn sắc mặt tiều tụy, nhìn thấy ta mắt bỗng sáng lên.

"Triều Triều, Tống Dung ở Đông Hải đã nghe từ tôm binh rằng ta là Thái tử thiên tộc, nàng chỉ là một người đàn bà trèo cao, ta bây giờ đã nhìn rõ nàng.

"Ở phàm gian ngàn năm này, ta đã nhìn thấu bộ mặt thật của nàng ta, một người phàm mà không chịu nổi khổ người phàm, còn vọng tưởng tu luyện thành tiên, là nàng ta si mê ta.

"Triều Triều, ta hối hận rồi, nàng có thể tái hợp với ta không? Sau khi ở bên A Dung, ta nhận ra ta thích nàng, chỉ là ta không muốn thừa nhận, vì nàng quá có chủ kiến, tu vi lại cao, lúc đó ta cảm thấy mình không xứng với nàng.

"Trước đây là ta sai rồi, ta sẽ không sai nữa, xin nàng cho ta cơ hội."

Lời này, lại bị sư huynh ta đánh một trận.

Ta bật cười: "Khê Văn, ngươi chẳng lẽ quên lúc từ hôn, ngươi đã nói thế nào?

"Đã là ngươi cảm thấy mình không xứng với ta, ngươi nghĩ bây giờ ta nhìn trúng ngươi sao?"

Khê Văn tiến lên muốn nắm lấy tay áo ta, bị ta lạnh lùng gạt ra.

Hắn vẻ mặt bị tổn thương: "Triều Triều, nếu không có Tống Dung, nàng sẽ tiếp tục hôn ước với ta chứ? Chẳng lẽ ba năm nàng đã quên những gì giữa ta và nàng?"

Ta nói: "Ta không phải là thứ để ngươi gọi thì đến, đuổi thì đi. Dù không có Tống Dung, ta cũng chủ động từ hôn với ngươi." Vẫn muốn g.i.ế.c ngươi.

"Ta nhớ Thái tử điện hạ từng nói, ta Phượng Phù Triều độc ác, làm sao xứng làm Thái tử phi, ta sẽ để ngươi thấy, ta không chỉ có thể làm Thái tử phi." Nữ quân thiên tộc ta cũng làm được.

Khê Văn bị ta đuổi đi, còn năm ngày nữa, là lễ kết hợp của hắn và A Dung.

Ta chờ đến ăn tiệc.

Bình luận

7 bình luận

Loading...