Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tình yêu ngọt ngào - 2

Cập nhật lúc: 2024-09-17 20:10:04
Lượt xem: 1,066

 

"Anh Vương Hoài, thật xin lỗi, em không biết Vương Nguyên đi chơi, cậu ấy nói với em không được khỏe, nên em đi học thay..."

 

“Hiểu rồi, lần sau không nên như vậy.”

 

 Vương Hoài cầm sách mặt không biểu cảm rời đi, cũng không rõ là có tin tôi hay không.

 

Dù sao Vương Nguyên cũng là em gái ruột của anh ta nên chắc anh ta sẽ giơ cao đánh khẽ.

 

Cuối cùng tôi cũng trút được gánh nặng và nhanh chóng kể cho Vương Nguyên nghe. Duy chỉ có chuyện tôi đã bán đứng cậu ấy, hehe, tôi không thể nói được.

 

3

 

Tôi đang đau đầu vì luận văn nên tôi đến bar Party box uống một chút để giải tỏa lo lắng.

 

"Nguyên Nguyên, cậu cảm thấy rượu này có thể giải trừ phiền não sao? Mình làm sao còn có cảm giác lão Ôn đang ôm luận án của mình ở trước mặt lẩm bẩm?" -Tôi mơ hồ như m.ô.n.g khỉ dọn đường.

 

“Ưng Bảo, còn một cách nữa, cậu có muốn thử không?” - Vương Nguyên dụi dụi vào tai tôi, ánh mắt có vẻ “thâm độc”.

 

"Cái gì? Cứ thử đi." - Tôi phồng má đi tới trước mặt Vương Nguyên, ngẩng đầu nhướng mày.

 

“Để mình tìm cho cậu một "con vịt" (trai bao), tin mình đi, tối nay nhất định cậu sẽ vui vẻ.” - Vương Nguyên nháy mắt huýt sáo với tôi.

 

Chắc là tôi thật sự uống nhiều quá, hoặc là bị luận văn làm cho nát bấy, nên tôi đáp “Được” với ý nghĩ n.g.u n.g.ố.c của Vương Nguyên, sau đó mờ mịt nhắm mắt lại.

 

Vương Nguyên thở dài, “Xem luận văn tốt nghiệp đã làm gì bảo bối Ưng Bảo, chúng ta này, về nhà ngủ đi.”

 

Khi nói điều đó, cậu ấy đã đăng một tin nhắn trong vòng bạn bè, "Quán bar Party box, hãy đến đón em!"

 

Một lúc sau, có hai người đồng thời nhìn về phía bên này. Nếu không phải ở đây có hai cô gái, người ta sẽ cho rằng hai người đàn ông đang tranh giành một người phụ nữ.

 

"Anh, anh cũng ở đây à, vậy thì Ưng Bảo giao cho anh, em và bạn trai đi ăn tối."

 

Nói xong, Vương Nguyên cầm chiếc túi nhỏ của mình lên, cùng bạn trai đi ra ngoài.

 

“Dậy đi, Ưng Bảo, dậy đi.” Vương Hoài cố lay tôi dậy.

 

Tôi bàng hoàng mở mắt ra, liền thấy một người đàn ông cao lớn tuấn tú đứng trước mặt, thầm nghĩ con nhóc Vương Nguyên này vẫn là có con mắt tìm người tinh tường, thật không tồi.

 

"Vương Nguyên gọi anh tới đây à?"

 

"Ừm."

 

Tuy chỉ có một chữ nhưng giọng nói cũng rất hay, đoán chừng đây nhất định là "vịt vương" trong “bầy vịt".

 

Chỉ là tôi cảm thấy hơi lạnh, không sao, anh ta rất nhiệt tình, tôi không tin anh ta vẫn còn bộ dạng này trên giường.

 

“Anh đưa em về.” Vương Hoài đeo túi xách của tôi, dìu tôi đi ra ngoài quán bar.

 

“Không, đừng về nhà, đi khách sạn đi, ở nhà sẽ làm bẩn ga trải giường, trong nhà không có ga để thay.” - Sau khi uống say, giọng của tôi mềm mại như sáp, mang theo một tia dụ hoặc.

 

Vương Hoài suy nghĩ một chút nói: "Được."

 

Quả thực, sau khi về nhất định sẽ nôn, nếu nôn ra ga giường, đêm đó tôi sẽ không thể ngủ ngon. Tôi không uống rượu thường xuyên, và tôi chắc chắn không có thuốc giải rượu ở nhà.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/tinh-yeu-ngot-ngao/2.html.]

 

Thế là Vương Hoài đưa tôi lên xe, thắt dây an toàn rồi lái đến khách sạn năm sao gần nhất.

 

Sau khi vào phòng, tôi chuyển từ ôm eo Vương Hoài sang ôm cổ anh ta, cơ thể mềm nhũn của tôi không ngừng cọ sát vào người anh ta.

 

Anh ta định ôm tôi vào giường nhưng tôi vẫn không hợp tác, sau một cú xoay người đẹp mắt, tôi đẩy anh ngã xuống giường, bám chặt lấy anh ta không chịu xuống.

 

"Ưng Bảo, em uống nhiều quá rồi, xuống khỏi người tôi ngay."

 

"Sao lại muốn em xuống? Có khó chịu không?" - Tôi dụi dụi vào n.g.ự.c anh như một chú mèo con, cảm nhận nhịp tim đập thình thịch của anh ta.

 

Người đàn ông này khá ngây thơ, sao không chơi hết mình với tôi?

 

Vương Hoài bình tĩnh lại nhịp tim, gằn từng chữ nói: "Ưng Bảo, em có biết mình đang làm gì không?"

 

“Em biết, em biết đây là anh.” Tôi thè lưỡi, thổi vào lỗ tai Vương Hoài, nhẹ như lông hồng cào cào cơ thể anh ta.

 

Anh ta dùng những ngón tay mảnh khảnh của mình vạch viền môi tôi, khiến nó nhột nhột.

 

“Ưng Bảo, em đừng có hối hận.” - Vương Hoài nghiến răng nghiến lợi.

 

Tôi biết anh ta không chịu đựng được nữa.

 

Vì vậy, tôi chủ động cởi khuy quần áo, kéo xuống, lộ ra bờ vai trắng như tuyết, hôn lên yết hầu của anh: "Anh làm gì mà nhiều chuyện vớ vẩn thế, làm thôi."

 

Lúc này, Vương Hoài như dã thú bộc phát, trong mắt tràn đầy dục vọng chưa giải quyết được, ỷ vào nam nữ chênh lệch sức lực, lật người đè tôi xuống, hung hăng hôn lên môi tôi.

 

Một lúc sau, quần áo của tôi rơi ra, và tiếng nức nở của tôi bị chặn lại bởi nụ hôn của Vương Hoài, khiến tôi phải cầu xin sự thương xót.

 

Sau một đêm say khướt, tôi tỉnh dậy trên chiếc giường lớn trong khách sạn, phát hiện người nằm bên cạnh hóa ra lại là anh trai của bạn thân tôi, Vương Hoài.

 

Và điều khiến tôi hoảng hốt hơn nữa là tôi còn tưởng anh ta là người của mình. người bạn thân nhất đã đặt mua cho tôi một “con vịt” đã ngủ quên.

 

Tôi vỗ đầu nhớ lại chuyện tối qua, Vương Nguyên nói cậu ấy sẽ gọi "con vịt" cho tôi, tôi đồng ý nhưng hình như cậu ấy nói nhờ Vương Hoài đưa tôi về nhà và tôi chủ động đưa Vương Hoài đi đến khách sạn và chuyện gì đến đã đến.

 

🌺🌺🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của Nhân Trí tại monkey.vn
Chúc các bạn có thời gian đọc truyện vui vẻ, à mà vui ko nỗi vì truyện chỗ chúng mình đa phần toàn là truyện đọc tức ấm ách thôi 😂😂😂
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺🌺🌺]

Cảnh tượng tối hôm qua khiến tôi đỏ mặt, tim đập liên hồi.

 

Sau khi bình tĩnh suy nghĩ, tôi quyết định bỏ trốn.

 

Vương Hoài hình như vẫn chưa tỉnh ngủ, chà, đây là cơ hội tốt để lẻn đi.

 

Tôi nhẹ nhàng xuống giường, nhặt quần áo, túi xách dưới đất rồi vội vã ra khỏi phòng.

 

Mãi đến khi vào thang máy tôi mới định thần lại, ai không biết còn tưởng tôi làm chuyện gì lén lút.

 

Nhưng nghĩ lại, trước khi đi hình như không có để lại mấy trăm tệ cho Vương Hoài. Như vậy, hóa ra lại thành một đêm mua vui của anh ta sao?

 

Ưng Bảo, mày có thể làm được!

 

Sau khi nhìn kỹ, tôi chợt nhận ra hình như mình mặc nhầm quần áo, đây là của Vương Hoài sao?

 

Quên đi, đó chỉ là một bộ quần áo, tôi thà mặc quần áo của anh ta còn hơn về phòng đối mặt với Vương Hoài.

 

Sau khi ra khỏi cổng khách sạn, tôi gọi taxi về nhà.

Loading...