Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tình Yêu Ngọt Ngào Và Ấm Áp - Chương 683 + 684

Cập nhật lúc: 2024-09-29 07:42:50
Lượt xem: 152

Chu Từ Thâm tiếp tục:

 “Ở Nam Thành, thế lực của Lâm gia vẫn rất lớn, dù đã xảy ra nhiều chuyện, nhưng gốc rễ của họ vẫn rất sâu, dù lạc đà có gầy cũng vẫn lớn hơn ngựa.”

“Nhưng khi Lâm gia gặp chuyện, chẳng phải ba  anh, Chu lão gia, đã ngay lập tức hủy bỏ hôn ước sao?”

Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD

“Đó là vì ông ta không thể kiểm soát được Lâm gia, hơn nữa ông ta biết tôi luôn tìm kiếm điểm yếu của Lâm Chí Viễn, nên đã nhanh chóng cắt đứt quan hệ với Lâm gia để tránh rắc rối.”

Nguyễn Tinh Vãn hiểu rõ ý anh. Chu lão gia tuy đã tự mình cắt đứt với Lâm gia , nhưng ông ta không thể để Lâm thị rơi vào tay Chu Từ Thâm. Nếu điều đó xảy ra, thì Chu gia sẽ không còn sức mạnh để chống lại Chu Từ Thâm.

Nguyễn Tinh Vãn hỏi:

 “Vậy ông ta sắp xếp những buổi xem mắt này để làm anh phân tâm sao?”

“Đúng vậy, nhưng không hoàn toàn như vậy.”

Nguyễn Tinh Vãn không hiểu.

Chu Từ Thâm khẽ nhếch môi, ánh mắt đen láy nhìn cô:

 “Em có hận ông ta không?”

Nguyễn Tinh Vãn mím môi, không nói gì.

Cô hận Chu lão gia, hận Chung Nhàn, hận Chu An An, hận tất cả mọi người ngoại trừ Chu Tuyển Niên.

Chu Từ Thâm tiếp tục:

 “Em nghĩ xem, khi ông ta biết em có khả năng 50% là con ruột của Lâm Chí Viễn, mà em lại ở bên tôi, thì ông ta sẽ phản ứng thế nào?”

Tất nhiên là ông ta sẽ cố gắng hết sức để chia rẽ cô và Chu Từ Thâm, chắc chắn sẽ không cho phép Chu Từ Thâm và Lâm gia liên kết để chống lại ông ta.

Nguyễn Tinh Vãn cuối cùng cũng hiểu ra vấn đề.

Cô đẩy hộp đồ ăn về phía anh:

“Ăn đi.”

Chu Từ Thâm hỏi:

“Không giận nữa à?”

“Tôi đâu có giận.”

Chỉ là không muốn nói chuyện với anh mà thôi.

Chu Từ Thâm nhân lúc Nguyễn Tinh Vãn không để ý, nhanh chóng hôn nhẹ lên má cô.

Nguyễn Tinh Vãn còn chưa kịp phản ứng thì đã bị tên đàn ông này lợi dụng.

Sau khi ăn xong, Chu Từ Thâm liếc nhìn đồng hồ:

“Tôi đưa em về nhé?”

“Không cần đâu.”

 Nguyễn Tinh Vãn nói

 “Anh còn nhiều việc, tôi tự về được. Hơn nữa, anh đã tặng tôi một chiếc xe rồi.”

Chu Từ Thâm hiểu rằng cô ở Lâm gia chắc chắn gặp không ít khó khăn, dù cô không nói ra.

Anh nói:

 “Em còn cần gì không? Tôi sẽ đưa cho em luôn.”

“Không cần gì nữa cả.”

 Nguyễn Tinh Vãn đáp.

“À, sáng nay ngài Cận cũng đến Lâm gia . Vì nể mặt ông ấy, chắc Lâm Chí Viễn sẽ không làm khó tôi quá.”

Chu Từ Thâm nhướn mày:

 “Ông ấy cũng đến à?”

Nguyễn Tinh Vãn gật đầu:

“Thật trùng hợp, không chỉ có ông Cận, mà William cũng đến. Dự án mà Lâm gia mời thầu lần trước, là do ông ấy trúng thầu đúng không?”

“Đúng vậy.”

“Ông ấy có biết những chuyện mờ ám phía sau của Lâm gia không?”

“Sao thế?”

Nguyễn Tinh Vãn thở dài:

 “Chỉ là tôi thấy ông ấy là người tốt, lại không quen biết ai ở Nam Thành, nếu bị Lâm Chí Viễn lừa thì thật không đáng.”

Chu Từ Thâm nói:

“Yên tâm đi, ông ấy là một thương nhân, trước khi hợp tác chắc chắn sẽ điều tra kỹ lưỡng về Lâm gia . Hơn nữa, gần đây báo chí đã lan truyền nhiều tin tức như thế, chắc chắn ông ấy không phải không biết gì.”

Nghe vậy, Nguyễn Tinh Vãn mới cảm thấy yên tâm.

Cô nhìn ra ngoài trời, thấy trời đã tối:

“Muộn rồi, tôi phải đi đây.”

Chu Từ Thâm nắm lấy cổ tay cô:

“Tôi tiễn em xuống lầu.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/tinh-yeu-ngot-ngao-va-am-ap/chuong-683-684.html.]

Nguyễn Tinh Vãn mỉm cười:

 “Được thôi.”

Tên đàn ông này đúng là lúc nào cũng muốn dính lấy cô.

Bên ngoài trời đang mưa lất phất, dù không mưa lớn nhưng lại kèm theo gió lạnh, khá rét.

Khi cô mở cửa xe, vừa định nói anh quay về thì bất ngờ, không gian tối sầm lại. Đôi môi của Chu Từ Thâm bất ngờ áp xuống môi cô, tay anh giữ chặt lấy đầu cô, nụ hôn mãnh liệt đầy đam mê.

Nguyễn Tinh Vãn: “?”

Khi cô sắp không thể thở nổi, Chu Từ Thâm mới buông ra, nhẹ nhàng chỉnh lại mái tóc bị gió làm rối của cô:

 “Khi đến nơi, nhớ gọi cho tôi nhé.”

 

 

Chương 684

Nguyễn Tinh Vãn lái xe chưa được bao lâu thì trời bắt đầu mưa lớn, những giọt mưa không ngừng trút xuống kính xe.

Cô không thường xuyên lái xe, và do kẹt xe vì trời mưa lớn, cô lái chậm hơn, nên khi về đến Lâm gia , đã hơn một tiếng đồng hồ trôi qua.

Khi xe từ từ tiến vào cổng Lâm gia , Nguyễn Tinh Vãn nghĩ rằng nếu Chu Từ Thâm không đưa xe cho cô, có lẽ hôm nay cô phải đội mưa lớn mà đi bộ hết quãng đường này.

Vừa đỗ xe trước nhà chính, lập tức có người hầu cầm ô tiến lên và gọi:

“Cô Nguyễn.”

Nguyễn Tinh Vãn mỉm cười:

 “Cảm ơn.”

Người hầu không trả lời, lẳng lặng lui lại.

Từ lúc bước vào cửa cho đến khi lên lầu, Nguyễn Tinh Vãn có thể cảm nhận được thái độ của người hầu trong Lâm gia đã thay đổi nhiều.

Dù không thể nói là tốt hơn nhiều, nhưng ít ra họ đã chào cô thay vì làm ngơ như buổi sáng.

Cô không biết Lâm Chí Viễn và Lâm Tri Ý có ở nhà không hay đã về phòng, nhưng khi vào phòng ngủ, cô nhận ra đồ đạc trên bàn của mình dường như đã bị ai đó động vào.

Nguyễn Tinh Vãn mím môi, cẩn thận kiểm tra lại mọi thứ và xác nhận không mất món gì, sau đó khóa cửa và vào phòng tắm.

Có vẻ không chỉ cô muốn đến Lâm gia để điều tra, mà người Lâm gia cũng đang điều tra về cô.

Sau khi tắm xong, Nguyễn Tinh Vãn bắt đầu xem qua tài liệu liên quan đến cuộc thi thiết kế.

Cô chưa xem được bao lâu thì điện thoại reo, là Bùi Sam Sam  gọi đến.

Nguyễn Tinh Vãn bắt máy:

“Sam Sam, có chuyện gì thế?”

Bùi Sam Sam  đáp:

 “Không có gì đâu, mình đang dọn đồ, nghỉ ngơi chút, nên gọi hỏi xem cậu bên đó thế nào.”

“Cũng tạm ổn.”

 Sau một lúc im lặng, Nguyễn Tinh Vãn hỏi:

 “Cậu dọn đồ nhanh thế à?”

“Đúng vậy, có lẽ cậu không tin, nhưng lúc mình về buổi chiều, mình lại gặp Daniel trong thang máy. Bây giờ mình mới hiểu cảm giác của cậu và Chu tổng khi cứ đi đâu cũng gặp nhau. Mình đã liên lạc với công ty chuyển nhà rồi, sáng mai mình sẽ dọn đi, thật sự không thể ở lại thêm được nữa!”

Nguyễn Tinh Vãn nghe vậy, chỉ biết nhếch môi cười, cũng không biết phải nói gì thêm. Sau một lúc, cô nói:

“Cậu bảo công ty chuyển nhà cử thêm hai người giúp đi, mang luôn đồ của mình qua đấy. Khi nào mình giải quyết xong chuyện ở đây, mình sẽ qua lấy.”

Bùi Sam Sam  thắc mắc:

 “Đồ của cậu không phải đã chuyển đi hết rồi sao?”

Nguyễn Tinh Vãn: “?”

“Người của Chu tổng vừa đến chuyển đồ, mới đi không lâu, mình tưởng cậu bảo anh ấy đến mà.”

Nguyễn Tinh Vãn: “......”

Tên đàn ông này kín miệng thật đấy, vừa nãy không nói với cô nửa lời!

Bùi Sam Sam  thử thăm dò:

“Có khi nào anh ấy lén cậu mà chuyển đồ không?”

Nguyễn Tinh Vãn cười khan hai tiếng:

 “Thôi, cùng lắm thì mình sẽ đến chỗ anh ấy để lấy.”

“Cậu không định ở chung với anh ấy à?”

“Để... để tính sau.”

Người ta vẫn nói, có khoảng cách thì mới đẹp. Nếu cô và Chu Từ Thâm sống cùng nhau, chắc chưa kịp già đã bị anh làm cho tức c.h.ế.t trước rồi.

Hơn nữa, nếu sống cùng nhau, mọi chuyện sẽ không còn đơn giản và thoải mái như bây giờ, cô sẽ phải đối diện với nhiều vấn đề mà cô không muốn.

Bùi Sam Sam  trò chuyện với Nguyễn Tinh Vãn một lúc nữa rồi cúp máy, tiếp tục dọn đồ.

Vừa đóng một thùng giấy lại, chuông cửa đột nhiên reo lên.

Loading...