Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

TÌNH YÊU MÀ ANH LUÔN DÀNH CHO EM - C6

Cập nhật lúc: 2024-10-06 11:01:49
Lượt xem: 885

Sau khi chào hỏi, Trần Tư Đình đột nhiên ngập ngừng hỏi tôi: “Lâm Mạn, năm đó…..sau này, em có thử khiêu vũ lần nữa không?”

 

Tôi im lặng một lúc.

 

Trần Tư Đình nói: “Anh đã gặp một bác sĩ trong lĩnh vực đó ở nước ngoài, cơ sở của ông ấy chuyên điều trị phục hồi chức năng trong lĩnh vực này. Lâm Mạn…nếu em vẫn muốn khiêu vũ, có muốn thử không?”

 

“Tỷ lệ thành công không phải là 100%.” Trần Tư Đình tiếp tục nói: “Ngoài ra, chi phí điều trị tương đối cao, nếu em cần, anh có thể…..cho em mượn.”

 

Có vẻ sợ mình nói sai, anh ấy lo lắng nhìn tôi.

 

“Còn nếu em không muốn, cứ coi như anh chưa nói gì.”

 

Những năm đầu sau sự cố đó, tôi chưa bao giờ từ bỏ việc điều trị phục hồi.

 

Nhưng những phương pháp điều trị đó cuối cùng không có cái nào hiệu quả.

 

Với chi phí phục hồi cao ngất ngưởng, tôi tràn đầy hy vọng, rồi lại đối mặt với sự tuyệt vọng hết lần này đến lần khác.

 

Cộng thêm việc kinh doanh của gia đình cũng sa sút, tôi không kiếm được tiền nên cũng dần dần bỏ cuộc.

 

Sau đó kết hôn với Hoắc Tuấn, chìm trong cuộc hôn nhân này vài năm, tinh thần lúc trước đã dần mất hết.

 

Tôi muốn từ chối Trần Tư Đình, nhưng lời nói ra khỏi miệng lại khác.

 

“Muốn.”

 

“Cho dù chỉ có 10% cơ hội, em cũng sẽ cố gắng.”

 

Nói xong, tôi sững sờ tại chỗ, bàn tay buông bên người không ngừng run rẩy.

 

Cơ thể tôi, vẫn chưa sẵn sàng.

 

Kế hoạch tạm thời thay đổi.

 

Sau khi ăn tối với bà ngoại xong, tôi liên lạc với giáo sư mà trước đó Trần Tư Đình đã đề cập tới.

 

Giáo sư Roth đã hỏi tôi rất nhiều câu hỏi, còn nói với tôi rằng những trường hợp tương tự trước đây đã từng được điều trị thành công nên không cần phải lo lắng, sau đó nói với trợ lý hẹn gặp tôi vào tháng sau.

 

Khi cúp máy, tôi tưởng mình đang mơ.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/tinh-yeu-ma-anh-luon-danh-cho-em/c6.html.]

Trần Tư Đình ngồi một bên, có vẻ còn hưng phấn hơn tôi: “Tốt quá rồi, Lâm Mạn!”

 

“Cảm ơn anh.” Nhịp tim của tôi dần dần tăng tốc, toàn thân cảm thấy toàn sự ảo giác và không thực.

 

Anh ấy lắc đầu.

 

“Thật ra anh cũng vì chính bản thân mình, Lâm Mạn, nếu việc điều trị thuận lợi, anh cũng muốn nhờ em giúp một việc.”

 

“Được.”

 

Tôi không hỏi việc đó là gì, trực tiếp đồng ý.

 

8.

 

Một tháng sau, tôi bay ra nước ngoài, đến cơ sở y tế của giáo sư Roth.

 

Mặc dù tôi không thạo tiếng, cũng không quen biết ai, mỗi ngày đều là những đợt điều trị phục hồi chức năng nhàm chán và lặp đi lặp lại, nhưng…….

 

Bàn chân phải mà tôi tưởng sẽ cứng đơ vĩnh viễn, giờ đang dần dần “tỉnh giấc”.

 

Đôi khi tôi thậm chí còn có thể thực hiện một số động tác nhảy của mình lúc trước.

 

Giáo sư Roth nói, so với những bệnh nhân khác, tình trạng của tôi không nghiêm trọng.

 

Thêm việc những năm gần đây tôi cũng chú ý tới bản thân nhiều hơn, không lâu nữa là có thể xuất viện.

 

“Cơ thể mạnh mẽ hơn cô nghĩ đấy.” Ông ấy nói: “Trong nhiều năm qua đã âm thầm chữa lành cho cô rồi.”

 

“Điều cần thiết nhất bây giờ là chờ đợi.”

Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.

 

Vì lời nói ấy, tôi đã từ bỏ tất cả kế hoạch khác của mình, dành toàn bộ thời gian sức lực cho việc phục hồi chức năng.

 

Các nhân viên còn than thở rằng tôi đến còn sớm hơn giờ bọn họ chấm công hàng ngày.

 

“Lâm, bài tập hôm nay chỉ có vậy thôi.” Trợ lý mỉm cười nhìn tôi: “Ngày mai cũng vào giờ đó, nếu đến sớm hơn thì tự mình mở cửa đấy.”

 

Cô ấy đi rồi.

 

Tôi ở lại thu dọn đồ đạc của mình.

 

 

Loading...