Chạm để tắt
Chạm để tắt

Tình yêu không phải nhu yếu phẩm - Chương 9

Cập nhật lúc: 2024-08-06 17:28:01
Lượt xem: 18

"Trịnh Nhiên, anh vì em mà bị bệnh. Sở dĩ anh chần chừ muốn giữ lại cái đồng hồ đó là vì muốn cưới em càng sớm càng tốt."

 

Anh ta lấy ra con át chủ bài của mình, "Anh trở nên như thế này em. Giờ em lại không tin anh như vậy."

 

"..."

 

Tôi im lặng.

 

Mỗi lần chúng tôi cãi nhau, anh ấy đều nhắc đi nhắc lại những việc anh ấy đã làm cho tôi.

 

Tôi thấy khó chịu nhưng vẫn phải công nhận điều anh nói là đúng.

 

Không muốn tiếp tục tranh cãi với anh nữa, tôi giơ tay nhìn đồng hồ, bước tới vali, đóng gói hành lý, nâng cần gạt lên, nhìn anh nói: “Được rồi, chúng ta hãy xa nhau một lát để bình tĩnh lại, được chứ?"

 

"Trịnh Nhiên, em có bao giờ nghĩ rằng vấn đề giữa chúng ta phát sinh từ em nhiều hơn không."

 

Vừa định bước ra ngoài, tôi dừng lại, tức giận cười: "Cái gì?"

 

"Anh làm việc quá sức, mỗi ngày dành phần lớn thời gian để kiếm tiền. Còn em lại không chăm sóc gia đình mình được như hầu hết các cô gái. Chúng ta dành ít thời gian cho nhau và xa cách hơn cũng chủ yếu là do em đó."

 

“Chu Đức Sâm.” Tôi không nói nên lời, nhưng vẫn đè nén sự khó chịu trong lòng, hỏi anh: “Anh bao nhiêu tuổi? Anh đã ba mươi tuổi rồi, anh không còn là trẻ con nữa, nếu em ở nhà chăm nom việc nhà thì lấy gì để chi tiêu đây, dựa vào mức lương cơ bản hiện tại là 3.000 tệ của anh à?”

 

Dường như anh ta đã bị tôi đ.â.m vào chỗ chí mạng.

 

Mặt anh tím lại, không nói được lời nào nữa.

 

Khá muộn nên rồi tôi lôi kéo vali ra khỏi nhà.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/tinh-yeu-khong-phai-nhu-yeu-pham/chuong-9.html.]

Có lẽ Chu Đức Sâm bị Tần San San thu hút, bởi vì thái độ nhỏ nhẹ như chim của cô mang lại cho anh cảm giác thỏa mãn vô cùng.

 

Nhưng.

 

Tôi mỉm cười cay đắng.

 

Khi chúng tôi mới ở bên nhau, anh ấy biết tôi không như thế này.

 

Sau ngần ấy năm, bây giờ tôi mới nói về chuyện này.

 

Có ai muốn làm phật lòng người khác đâu.

 

Tôi nhanh chóng quên đi việc này.

 

Tôi phải tiếp xúc với khách hàng hàng ngày, bận rộn đến mức cảm thấy chóng mặt.

 

Một ngày trước khi tôi chuẩn bị đi công tác về, tôi đã gặp Tần San San.

 

Cô ta thay đổi diện mạo trước đây trong bệnh viện, mặc bộ quần áo thời trang nhất, mang theo chiếc túi trị giá hàng chục nghìn tệ, tóc được uốn theo kiểu giống như các ngôi sao nữ, cặp kính râm móc trên đầu ngón tay khẽ đung đưa, cô ta lắc lư, nhếch môi mỉm cười với tôi, "Muốn nói chuyện không?"

 

Tôi nhìn cô ta, bình tĩnh hỏi: “Cô muốn nói chuyện gì?”

 

"Ví dụ như là chị có quan tâm đến chuyện đã xảy ra với bác sĩ Chu không?"

 

Lời từ chối chợt biến thành: “Muốn gì nói nhanh đi."

 

"Trước tiên nhìn cái này đi."

 

Loading...