Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

TÌNH YÊU KHÔNG PHẢI LÀ THỨ THIẾT YẾU - Chương 01

Cập nhật lúc: 2024-07-29 19:21:14
Lượt xem: 493

Bạn trai bị đau dạ dày, tôi bất chấp mưa lớn chạy đến bệnh viện.

 

Nhưng lại thấy anh ta ở cùng một y tá nhỏ.

 

Trước câu hỏi điên cuồng của tôi, anh ta mệt mỏi xoa xoa giữa hai lông mày rồi nói: "Ngoài trời có sét đánh, cô ấy nói cô ấy sợ ngủ một mình."

 

... Vậy còn tôi thì sao?

 

Tôi bất chấp mưa lớn đến bệnh viện, tôi có sợ không?

 

1.

 

Hai giờ sáng, tôi nhận được điện thoại của bạn trai.

 

"Nhiễm Nhiễm, anh bị đau dạ dày, em có thể đến bên cạnh anh được không?"

 

Đau dạ dày?

 

Tôi đang mơ màng buồn ngủ thì nghe thấy từ này, ngay lập tức bật dậy khỏi giường, không nói hai lời liền ra cửa.

 

Anh ta là bác sĩ cấp cứu.

 

Đang trực ca đêm.

 

Lúc đến bệnh viện, tôi không nghĩ ngợi nhiều, nhẹ nhàng gõ cửa phòng trực của bác sĩ rồi đẩy cửa vào.

 

Trên giường nhô lên một cục.

 

Tôi tiến lại gần nhìn, thấy có hai người đang nằm.

 

Một là bạn trai tôi, Chu Đức Sâm.

 

Một là y tá cấp cứu Tần San San.

 

Tôi đột ngột cứng đờ tại chỗ, chiếc ô vẫn còn nhỏ nước bị tôi vô lực ném xuống đất.

 

Chu Đức Sâm bị tiếng động đột ngột làm nhíu mày, mở mắt nhìn thấy tôi, trong mắt thoáng hiện vẻ hoảng loạn.

 

"Nhiễm Nhiễm, sao em lại đến đây?" Anh ta ngồi dậy, vô thức kéo chăn, muốn che người bên cạnh anh ta đi.

 

Giấu đầu hở đuôi.

 

Tôi mím môi, không có cảm xúc gì mà trình bày sự thật: "Anh nói anh đau dạ dày, muốn em đến bên cạnh anh."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/tinh-yeu-khong-phai-la-thu-thiet-yeu/chuong-01.html.]

 

Anh ta lại nhíu mày, một lát sau mới hiểu ra, giải thích: "Anh chỉ thuận miệng nói thôi."

 

"Thuận miệng nói." Tôi lặp lại: "Vậy nên anh gọi điện cho em lúc hai giờ sáng, chỉ là thuận miệng nói thôi sao?"

 

Anh ta há miệng, chưa kịp phản bác, giọng tôi đang đè nén cơn giận dữ vang lên lần nữa: "Anh gọi em đến xem anh lấy cớ công việc để nằm trên một chiếc giường với người phụ nữ khác sao?"

 

"Trịnh Nhiễm, em đừng vô lý như thế." Giọng anh ta hơi bất đắc dĩ vang lên.

 

"Em vô lý?" Tôi tức đến bật cười, không thể kìm nén cảm xúc cuộn trào trong lòng mình nữa, giọng cũng ngày càng lớn: "Anh muốn chia tay thì nói thẳng, không cần dùng thủ đoạn như thế này."

 

Đêm ở bệnh viện rất yên tĩnh, giọng tôi vang vọng trong hành lang.

 

Rất lớn.

 

Anh ta mệt mỏi xoa xoa giữa hai lông mày: "Sao lại thành chia tay rồi? Em đừng làm quá lên."

 

"Em làm quá lên sao?"

 

"Anh ngủ với người phụ nữ khác, là em làm quá lên?"

 

Tần San San vẫn luôn nằm giả c.h.ế.t cuối cùng cũng ngồi dậy, chậm rãi vuốt tóc nói: "Chị Nhiễm Nhiễm, chị đừng nghĩ nhiều, em và bác sĩ Chu cùng trực đêm, phòng trực chỉ là tạm thời dùng để nghỉ ngơi thôi, chúng em không có chuyện gì xảy ra."

 

Giọng cô ta vô tội xen lẫn trách móc.

 

Giống như đang nói tôi không có kiến thức, ngay cả trực ca đêm cũng không biết.

 

Tôi không có cảm xúc gì mà nhếch môi cười: "Nếu tôi không nhớ nhầm thì các y tá có phòng trực của y tá mà, tại sao cô lại ngủ ở phòng trực của bác sĩ?"

 

Chu Đức Sâm khẽ chậc một tiếng, không hài lòng với thái độ hùng hổ doạ người của tôi: "Em đừng có chuyện bé xé ra to, bên ngoài đang mưa to sấm chớp, cô ấy sợ ngủ một mình."

 

"...Vậy còn em thì sao?" Bên ngoài trời mưa to sấm chớp, tôi chạy đến đây lúc hai giờ sáng, tôi có sợ không?

 

Anh ta im lặng một lúc rồi nói: "Lần này chỉ là ngoài ý muốn, anh không ngờ em sẽ đến."

 

2.

Tôi đến, có lẽ là vì áy náy.

 

Dù sao thì bệnh đau dạ dày của anh ta cũng là vì tôi mới hoàn toàn bị lưu lại.

 

Khi chúng tôi mới ở bên nhau, anh ta đang học tiến sĩ, ở ký túc xá của trường.

 

Mưa lớn liên tục mấy ngày, ban đêm bị lạnh, tôi bị cảm sốt.

 

Loading...